Lũ cá vàng trên sân thượng - Kawabata Yasunari

Trả lời
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20017
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Lũ cá vàng trên sân thượng - Kawabata Yasunari

Bài viết bởi Hoàng Vân »








  • Lũ cá vàng
    trên sân thượng

    (Okujô no kingyo, 1926) (46)
    __________________
    Kawabata Yasunari -
    Nguyễn nam Trân dịch




              

              

    Bên gối chỗ đầu giường của Chiyoko có bày một tấm gương lớn.

    Mỗi buổi tối khi nàng xổ tóc ra và ép má lên mặt gối trắng, lúc nào cũng nằm lặng lẽ ngắm chiếc gương đó. Bao giờ cũng vậy, nàng thấy hiện ra trên mặt kính độ ba bốn chục con cá vàng với chiếc đầu hình sư tử, trông chúng giống như những đóa hoa giả màu đỏ đang trầm mình trong vại nước. Có những đêm vầng trăng cũng đến in bóng bên cạnh lũ cá vàng.

    Thế nhưng vầng trăng không vượt qua khỏi khung cửa sổ để chiếu lên mặt kính. Thay vào đó, cái bóng trăng rơi vào bên trong bồn nước khu vườn trên sân thượng lại lọt được vào mắt Chiyoko. Tấm kính là một màn bạc huyền ảo. Vì để nhìn cảnh vật cho được rõ ràng, tinh thần nàng đã bị hao mòn như cây kim của một máy quay đĩa hát. Do đó, nàng không đủ sức để rời khỏi chiếc giường ngủ và càng ngày càng cằn cỗi đi trong niềm u uất. Chỉ có mái tóc huyền xỏa trên mặt gối trắng vẫn còn sót lại như chứng cớ của một tuổi trẻ đầy sức sống.

    Một đêm, có một con kiến sư tử[28] từ từ bò lên bờ thành tấm kiếng bằng gỗ đào hoa tâm[29]. Chiyoko bèn bật dậy, gõ thật mạnh vào cánh cửa buồng ngủ của cha nàng:

    -Bố, bố, bố ơi bố!

    Nàng đưa nắm tay trắng xanh ra níu lấy cánh tay áo người cha, kéo nhau chạy lên khu vườn trên sân thượng. Một con cá vàng đầu sư tử, đang ngửa cái bụng chửa như chứa một vật gì quái lạ, nổi lềnh bềnh chết trong bồn nước.

    -Bố ơi, con xin lỗi bố nhé! Bố tha cho con với! Ủa, bố không tha thứ con sao? Con có ngủ đâu. Con vẫn nằm gác chừng chúng nó đấy chứ ….

    Người cha lặng thinh, đưa mắt nhìn quanh sáu cái bồn nước sắp bên nhau như những tấm áo quan dành cho người chết. Ông bắt đầu nuôi loại cá vàng đầu sư tử[30] này từ khi từ Bắc Kinh trở về nước.

    Trong một khoảng thời gian dài, ông sống với một người vợ bé ở Bắc Kinh. Chiyoko là đứa con gái của bà ta.

    Ông về Nhật năm Chiyoko mười sáu. Giữa mùa đông. Trong căn phòng kiểu Nhật cổ kính, ông đặt bừa bãi mấy cái bàn cái ghế đem từ Trung Quốc về. Cô chị cùng cha khác mẹ dựa lưng trên chiếc ghế. Chiyoko ngồi trên tấm chiếu trải trước mặt, ngước mắt lên nhìn chị.

    -Chị sắp sửa về làm dâu nhà người ta nên không thành vấn đề chớ còn Chiyoko, nói cho mà biết, em thật ra không phải là con ruột của bố! Không biết từ đâu lạc tới đây lại bắt mẹ chị nuôi. Đừng bao giờ quên cái chuyện đó nghe.

    Chiyoko kinh hoàng, gục đầu xuống thì bà chị đã đưa hai bàn chân đặt trên vai nàng. Cô ta đưa mu bàn chân nâng cằm Chiyoko để bắt nàng nhìn lên về phía mình. Nàng bụm chân chị và khóc. Trong khi nàng còn đang ôm như thế, bà chị đã lùa hai bàn chân của mình vào ngực áo kimono của em.

    -Ôi chao! Ấm quá. Cởi hộ đôi tất rồi sưởi chân cho người ta đi!

    Chiyoko vừa khóc, vừa cởi tất khỏi chân chị rồi đặt đôi chân lạnh lẽo lên hai bầu vú của mình và ấp nó.

    Sau đó ít lâu, ngôi nhà Nhật kiểu cổ đã được sửa chữa thành nhà lối Tây Phương. Người cha bày sáu cái bồn nước trong khu vườn trên sân thượng và nuôi cá vàng. Từ sáng đến chiều ông ta cứ leo lên ở mãi trên đó. Ông mời các nhà chuyên môn cá vàng từ khắp nơi trong nước đến, lại mang cá vàng đi dự triển lãm ở những chỗ thật xa hàng mấy trăm cây số.

    Không biết từ dạo nào, công việc chăm sóc cá vàng đã chuyển qua tay Chiyoko. Những tháng ngày trôi qua trong buồn tủi, cô không biết làm chuyện gì khác ngoài nằm ngắm nghía lũ cá vàng.

    Mẹ của cô từ khi trở về Nhật và dọn nhà ra ở riêng thì cùng lúc, mắc phải chứng điên loạn. Đến khi tỉnh táo lại đôi chút, bà đâm ra hắc ám, không nói không rằng. Tuy những đường nét trên khuôn mặt vẫn còn đẹp không thua gì thời ở Bắc Kinh nhưng nước da đã xuống sắc thật nhanh, nó xám xịt trông dễ sợ.

    Trong số những chàng trai trẻ đi lại quen biết với bố của Chiyoko, không thiếu gì anh để ý và muốn thành người yêu của cô. Nhiều lúc, cô nói với họ:

    -Bắt hộ em mấy con rận nước[31] đem tới đây. Để em cho cá vàng nó ăn!

    -Thứ đó ở đâu có?

    -Cứ kiếm chung quanh mấy cái rãnh cái đìa thì ra thôi.

    Thế nhưng từng đêm cứ mãi chăm chú nhìn tấm kính, nàng cằn cỗi đi trong u uất. Đã hai mươi sáu tuổi rồi.

    Khi người cha chết, phong bì đựng tờ di chúc được mở ra xem. Trong đó ông bố ghi rằng Chiyoko không phải con mình.

    Nàng đi về phòng và khóc. Khi nhìn vào tấm kính vẫn đặt bên gối bỗng thét lên và chạy bay về phía khu vườn trên sân thượng.

    Nàng thấy mẹ nàng với khuôn mặt xám xịt – chẳng hiểu tự lúc nào và ở đâu tìm đến - đang đứng bên cạnh bồn cá. Má bà phồng lên, miệng đầy ắp những con cá vàng đầu sư tử. Một cái đuôi to còn treo lủng lẳng ngoài cửa miệng như chiếc lưỡi thè ra. Không biết rằng con gái đang nhìn mình, bà mẹ vẫn tiếp tục nhóp nhép nhai cá.

    -Ôi, bố ơi!

    Vừa kêu lên, Chiyoko vừa đánh vào người mẹ. Bà ta ngã xuống nền gạch hoa. Miệng vẫn ngậm đầy cá vàng và lăn ra chết.

    Đến lúc này, Chiyoko mới hoàn toàn được giải phóng khỏi cha lẫn mẹ. Nàng đẹp đẽ tươi trẻ trở lại với phong độ xưa và bắt đầu hành trình vào một cuộc đời hạnh phúc.

              



    (Dịch ngày 20/05/2008)
    [28] Nguyên văn usubakagero: (ant-lion = kiến sư tử)
    [29] Nguyên văn: mahoganii (mahogany).
    [30] Nguyên văn ranchuu (lan trùng, lan chú) một giống cá vàng dị tướng, thân nhỏ, lưng tròn, không có vẩy, đầu đầy cục thịt trông như bướu.
    [31] Nguyên văn mijinko =daphnia, water-flea.

    https://www.erct.com/2-ThoVan/NNT/Kawab ... Phan-1.htm
Trả lời

Quay về “của người”