Tro cốt linh thiêng - Kawabata Yasunari

Trả lời
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20016
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Tro cốt linh thiêng - Kawabata Yasunari

Bài viết bởi Hoàng Vân »








  • Tro cốt linh thiêng
    (Kami no hone, 1927) (56)
    __________________
    Kawabata Yasunari -
    Nguyễn nam Trân dịch




              
              
              

              
    Kasahara Seiichi, giám đốc quản trị một công ty xe điện chạy đường ngoại thành, Takamura Tokijuurô, diễn viên điện ảnh chuyên đóng loại tuồng dã sử, Tsujii Mori, sinh viên y khoa đại học tư thục P. cũng như Sakuma Benji, chủ một cửa hàng cơm Quảng Đông, bốn người đàn ông, đều nhận được một lá thư riêng có cùng nội dung do cô gái tênYumiko, hầu bàn ở tiệm giải khát Aosaki (Cò Xám) gửi đến.

    “Em xin gửi một ít di cốt đến mấy anh. Xương của một vị thần đấy Đứa bé sơ sinh đã sống được một ngày rưỡi. Khi mới chào đời, nó đã ươn yếu rồi. Em nhớ mang máng nhìn thấy cô khán hộ nắm ngược hai chân lên và lắc, rốt cục đứa bé mới bật ra tiếng khóc. Trưa hôm qua, em nghe nói nó chết sau khi ngáp ngáp hai cái. Thế nhưng nó còn khá hơn đứa trẻ của bà nằm giường bên cạnh em, bảy tháng đã sinh non, sau khi ở trong bụng chui ra, chỉ bắn được một tia nước đái rồi đi luôn.

    Đứa bé nhà em chẳng mang hình ảnh một người nào trong đám mấy anh cả. Nó cũng không giống em mảy may. Xin các anh cứ tưởng tượng ra khuôn mặt một con búp bê đẹp đẽ, dễ thương nhất trần đời là đủ rồi. Ngoài ra, nó không có ưu điểm hay khuyết điểm nào hết. Ngay đến em cũng chỉ nhớ mỗi đôi má bầu bầu hơi xệ, và sau khi nó chết rồi, cặp môi còn đượm chút màu máu nhợt nhạt của nó. Các cô khán hộ ai cũng quở thằng bé xinh xắn và trắng trẻo.

    Nếu đứa bé này còn tiếp tục sống, nó chỉ vô phúc thôi vì thân thể quá èo uột, nên em nghĩ, hay hơn để nó chết đi trước khi cả sữa mẹ cũng chê và hết còn biết cười. Em khóc hết nước mắt tội nghiệp cho đứa con ra đời mà chẳng giống ai trong đám các anh. Em tự hỏi phải chăng dầu chỉ là một đứa bé sơ sinh, đúng ra từ khi là một bào thai trong bụng mẹ, lòng nó chắc đã đau đớn lắm khi tìm cách nào để sinh ra đời mà không giống bất cứ người nào trong đám các anh. Hoặc giả đứa bé đã sớm rời bỏ cuộc đời này vì mang ý nghĩ là nó phải chết đi trước khi có thể trở thành một kẻ giống như mấy anh.

    Anh ơi! Không, chắc em phải gọi rõ ràng là “Mấy anh ơi!” mới đúng. Đến nay, tất cả các anh đều tỉnh bơ không đếm xỉa. Cho dù em có ngủ với một trăm, một nghìn người đàn ông, các anh cũng xem đó chẳng khác nào con số những cọc gỗ dùng để lát lề đường. Vậy mà, lạ làm sao, khi nghe tim em có bầu, các anh lại xôn xao đến thế! Lúc đó mới đi vác cái kính hiển vi to tướng của lũ đàn ông các anh đến để thậm thụt xoi mói bí mật đời một người đàn bà.

    Tuy là chuyện đời xưa nhưng chắc các anh còn nhớ chứ? Hòa thượng Hakuin[2] có lần bế đứa hài nhi, con một cô gái chửa hoang và nhận là con mình. Đứa bé nhà em cũng được Thượng Đế cứu giúp như thế đó. Khi đứa con của em hãy còn là một bào thai trong bụng mẹ, nó đang buồn khổ suy nghĩ không biết mình nên giống ai thì ngài đã nói với nó:

    - Này chú bé đáng yêu ơi! Con hãy mang hình ảnh của ta, hình ảnh thiêng liêng của Thượng Đế, mà ra đời. Con hãy là đứa con của cả loài người!

    Vì vậy, lý do em không thể bảo con của em nên giống ai trong đám các anh là vì em nghĩ đến từ tâm của đứa bé đáng thương ấy.Và em mới đem mớ di cốt của nó phân phát cho các anh.

    Ông giám đốc quản trị công ty lấy một mảnh giấy nhỏ bọc mảnh xương tàn lại rồi lật đật dấu trong túi. Vào xe hơi, ông mới lén mở ra xem. Đến hãng, ông gọi cô thư ký đánh máy, khi muốn hút một điếu thuốc, mới cầm lấy miếng xương, rút từ túi ra một lượt với gói Happy Hits. Ông chủ hàng cơm thì vừa cầm miếng xương ngửi lấy ngửi để vừa mở cửa tủ sắt, rút mớ tiền bán hàng thu nhập ngày hôm trước ra đưa đi ngân hàng rồi bỏ mẩu giấy trắng đựng cốt thay vào. Anh sinh viên y khoa ngồi giữa toa tàu điện đi trong tỉnh, rung theo nhịp tàu, bị cái đùi trắng chắc nịch và trắng bóc như hoa xoan[3] của cô nữ sinh viên bên cạnh đụng mạnh vào làm vỡ miếng xương đứa bé anh để trong túi. Lòng anh bỗng đâm ra rạo rực với ý nghĩ làm sao lấy được cô nàng làm vợ. Còn người diễn viên điện ảnh thì dấu miếng xương phần mình vào trong cái đãy bí mật có đựng mấy cái bào ngừa thai làm bằng da cá[4] và bột thuốc cường dương, phóng như bay tới phim trường để thu hình.

    Thế rồi, một tháng sau, ông giám đốc Kasahara Seichi tự đến tiệm Cò Xám và nói với Yumiko:

    -Chắc phải đem mớ xương ấy mà gửi nhà chùa đi chứ nhỉ! Tại sao em cứ giữ riệt nó vậy?

    -Ô hay! Em cái gì! Đã chia nó hết cả cho các anh rồi mà! Ai đâu còn giữ gì nữa!

              



    (Dịch xong ngày 26/03/2009)

    https://www.erct.com/2-ThoVan/NNT/Kawab ... Phan-2.htm
Trả lời

Quay về “của người”