Hàng xóm - Kawabata Yasunari

Trả lời
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20010
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Hàng xóm - Kawabata Yasunari

Bài viết bởi Hoàng Vân »








  • Hàng xóm
    (Rinjin, 1962) (135)
    __________________
    Kawabata Yasunari -
    Nguyễn nam Trân dịch






              
              
    Hình ảnh
    -Có được người như hai ông bà, thế nào các cụ tôi cũng vui lòng!

    Murano thốt ra như vậy khi nhìn cặp vợ chồng mới cưới Kichirô và Yukiko.

    - Cả bố lẫn mẹ tôi đều bị bệnh lãng tai, nếu thấy các cụ có gì kỳ khôi, xin ông bà cảm phiền đừng để ý nhé!

    Vì công ăn việc làm, Murano phải dọn lên Tôkyô, ngôi nhà ở Kamakura chỉ còn mỗi bố mẹ già. Hai cụ lại sống biệt lập bên cạnh nên ngôi nhà chính phải kiếm người cho thuê. Phần thì thay vì đóng sập cửa, cho mướn vẫn hơn, phần cũng để cho hai cụ khỏi buồn, do đó, tiền nhà chỉ lấy cho có. Nhân ông mai đám cưới vợ chồng Kichirô là chỗ quen biết với Murano nên đã nhận phận sự móc nối hai bên. Khi Kichirô đưa Yukiko đến gặp Murano, dường như họ liền được ông chấp nhận dễ dàng kiểu ờ, thôi được mà. Murano mới nói:

    - Từ đây bên cạnh hai ông bà già điếc sẽ như có hoa nở bừng lên đấy nhỉ! Không phải vì hai ông bà là vợ chồng mới cưới nên tôi mới nói chứ tiếp đón một cặp vợ chồng son thì cả căn nhà cũ kỹ lẫn hai ông bà già lụ khụ đều như thấy được cái ánh sáng của tuổi trẻ chiếu rọi tới.

    Ngôi nhà Kamakura ấy mằm tít tận xa nơi có nhiều vạt đất trủng ẩm thấp gọi là yato của thành phố Kamakura. Căn nhà chính có sáu buồng, đối với cặp vợ chồng mới cưới thì quá rộng, lại nữa, cái đêm mới dọn về, họ chưa quen với ngôi nhà lẫn sự yên ắng, mới giăng đèn điện khắp nơi, để nguyên đèn sáng cả chỗ cửa ra vào cũng như phía ngoài vườn của căn phòng khách diện tích mười hai tấm tatami (chiếu). Tuy là gian buồng rộng nhất nhưng từ tủ áo, bàn trang điểm, chăn đệm và tất cả những thứ đồ đạc linh tinh của một cô dâu mới về nhà chồng, Yukiko đã khuân chất vào đó cho bằng được. Khi chật đến độ không còn ngay cả chỗ cho hai vợ chồng ngồi, họ mới an tâm.

    Cái vòng đeo cổ của Yukiko có những hạt ngọc giống như mắt chuồn chuồn[6], tùy cách sắp xếp chúng lại với nhau có thể thành ra những chiếc vòng mới với hình thù khác nhau. Năm sáu năm về trước cha của cô mua được khoảng hai trăm hạt ngọc cổ như thế của thổ dân Đài Loan và hồi trước khi Yukiko lấy chồng, ông đã cho cô chọn mười sáu mười bảy hạt trong đó để làm thành xâu chuỗi đem theo trong chuyến đi chơi tuần trăng mật. Vì là món đồ cổ ngoạn của người cha cho nên Yukiko gửi gắm tất cả tình cảm thương nhớ cha mẹ mà mình phải lìa xa vào cả trong ấy. Buổi sáng sau tối tân hôn, cô đã đem nó ra đeo lên trên cổ. Kichirô như bị xâu chuỗi thu hút, ôm chầm lấy Yukiko và dụi mặt mình lên cổ nàng. Yukiko vì nhột vừa cất tiếng kêu vừa tìm cách quay cổ lẫn tránh làm cho sợi dây xâu chuỗi hạt bất chợt đứt tung, các viên đá quí tung tóe khắp trên sàn.

    -Ấy chết!

    Kichirô kêu lên và vội buông vợ ra. Hai người lồm cồm nhặt những hạt rơi vãi trên mặt sàn. Yukiko không thể nhịn cười được khi nhìn thấy Kichirô đang lết hai đầu gối bò kiếm mấy hạt ngọc. Trận cười bất chợt giúp nàng giải tỏa hết mọi căng thẳng trong người.

    Đêm mới đến Kamakura, nàng định đem những hạt ngọc rơi vãi đã nhặt lại được xâu lại thành một chuỗi mới. Những hạt ngọc mắt chuồn ấy về hình thù lẫn màu sắc không có hạt nào giống hạt nào. Hạt tròn, hạt vuông, có hạt lại dài hình ống. Đỏ, xanh, tím, vàng đủ cả, màu thiên nhiên thật đấy nhưng với thời gian đã cũ đi nên có hơi chìm. Những hoa văn chạm trổ lên trên cũng là do bàn tay chất phác của thổ dân bản xứ. Mỗi lần thay đổi cách sắp xếp chúng thì họ lại có những xâu chuỗi mới với hình dạng khác nhau. Xưa kia chúng vẫn là vật trang sức của thổ dân nên mỗi hạt đều đã được đục sẵn lỗ để xuyên giây qua.

    Yukiko thử thay đổi cách sắp xếp để xem xâu chuỗi thành ra làm sao thì đã nghe tiếng Kichirô:

    - Ủa, em không nhớ lúc đầu người ta sắp nó ra sao hở?

    - Em với ba cùng sắp với nhau cho nên không nhớ tất cả được. Bây giờ, em muốn sắp nó lại theo thứ tự mà Kichirô thích. Đến đây xem giúp em coi!

    Hai người ngồi đâu vai bên nhau, trao đổi ý kiến về cách sắp xếp mấy hạt đá mắt chuồn, quên bẵng thời gian, như thế đến tận khuya.

    - Nầy, hình như có ai đang đi bên ngoài kìa?

    Yukiko lắng tai nghe. Nhưng chỉ là tiếng lá rơi. Không phải ở trên nóc nhà này nhưng chắc là tiếng lá khô rơi trên mái của căn nhà cách xa bên trong vườn. Gió đã nổi lên.

    Sáng hôm sau, Kichirô nghe tiếng Yukiko gọi:

    -Anh ơi, đến đây mà xem, nhanh lên nào…Ông cụ trong kia đang cho mấy con diều ăn kìa. Diều đến ăn cơm chung với họ đó anh!

    Kichirô đứng dậy bước ra, ngắm cảnh hai vợ chồng cụ già đang ngồi ăn cơm trong gian phòng khách của ngôi nhà đằng xa. Ngôi nhà ấy cửa kéo mở toang, ánh nắng ấm áp của một ngày đẹp trời chiếu dọi vào. Nhà rời ra, ở giữa khu vườn đằng sau, nằm hơi dốc so với ngôi nhà chính, cách nhau bởi một bờ dậu thấp bằng cây sơn trà. Hoa sơn trà nở thật dày tạo ra cảm tưởng như ngôi nhà rời ấy nổi bềnh trên một vùng hoa. Ba mặt kia là những ngọn đồi với những khóm cây đủ loại đủ màu chen chúc như muốn chôn lấp nó. Màu hoa sơn trà cũng như màu lá đỏ của những khóm cây phù hợp với một buổi sáng cuối thu. Những tia nắng đó như thể đang sưởi ấm thật sâu đến tận trong lòng.

    Hai con diều tiến gần bàn ăn, ngóng cổ. Trong khi vợ chồng cụ già cho mấy miếng trứng tráng thịt nguội vào miệng cắn nhỏ rồi lấy đũa từ từ mớm cho chúng thì cặp diều hơi vươn rộng đôi cánh và ngọ ngoạy người.

    Kichirô bảo:

    -Trông chúng nó dạn người nhỉ? Mình đi tới chào hai cụ đi! Họ đang dùng bữa nhưng chắc không sao. Anh muốn xem hai con diều, chúng dễ thương quá!

    Yukiko vào bên trong thay quần áo, đeo xâu chuỗi đã cất công sắp xếp lại đêm qua và bước ra.

    Thấy bóng hai người đang đến kề bên bờ dậu sơn trà thấp, hai còn diều thoắt cất cánh bay.Tiếng đập cánh của chúng làm họ giật mình. Yukiko kêu ối một tiếng, ngẫng đầu nhìn một đôi chim đang bay trên nền trời. Hẳn là cặp diều hâu núi vừa đáp xuống bên cạnh ông bà lão mới đây.

    Kichirô lễ phép lên tiếng cảm ơn ông bà cụ đã cho hai vợ chồng thuê nhà rồi nói:

    - Chúng cháu xin lỗi các cụ đã làm cho mấy con chim hoảng sợ. Chúng dạn dĩ quá hở hai cụ?

    Thế nhưng hai vợ chồng già hình như không có vẻ cố gắng muốn tìm hiểu xem Kichirô nói gì, chỉ đưa cặp mắt như người lạc thần nhìn đi nhìn lại hai người trẻ tuổi. Yukiko đưa mắt cho chồng như thầm hỏi, thế này thì mình phải xử sự như làm sao đây?

    Bỗng nhiên thấy cụ ông cất tiếng như đang lẩm bẩm một mình:

    - Cô cậu đến với chúng tôi thật là quí hóa. Có được những người đẹp đẽ trẻ trung như thế này làm láng giềng, phải không hở bà!

    Thế nhưng lời ông nói, bà hình như chẳng để lọt vào tai.

    - Láng giềng điếc lác như bọn tôi, có đó mà như không có, xin cứ tự nhiên. Nhưng dầu sao, chúng tôi thích gặp gỡ người trẻ nên cô cậu đừng ngại ngùng cố tình lẫn tránh nhé!

    Kichirô và Yukiko gật đầu xin vâng.

    Hình như bên trên ngôi nhà rời ấy, lũ diều hâu vẫn lượn vòng. Tiếng kêu dễ thương của chúng nghe vọng lại.

    - Mấy con diều chắc bị phá ngang bữa ăn, thế nào cũng lại bay từ trên núi xuống. Chúng cháu không dám quấy phá hai cụ lâu hơn nữa.

    Vợ chồng Kichirô và Yukiko cúi đầu và đứng dậy ra về[7].

              




    (Dịch xong ngày 18/12/2009)

    https://www.erct.com/2-ThoVan/NNT/Kawab ... Phan-2.htm
Trả lời

Quay về “của người”