Phết-búc

Trả lời
ty
Bài viết: 1107
Ngày tham gia: Thứ bảy 08/12/18 06:03

Re: Phết-búc

Bài viết bởi ty »

:flower: :flower: Nắng ơi, đọc lời nhắn nhủ của Nắng: “giữ pos nha ...”, ty lên tinh thần rất nhiều :ksschk:
ty
Bài viết: 1107
Ngày tham gia: Thứ bảy 08/12/18 06:03

Re: Phết-búc

Bài viết bởi ty »

nắng thủy tinh đã viết: Thứ tư 21/10/20 08:02 Hola Ty, ngày nào n cũng đọc tin tức (nhiệm vụ n là tin tức xứ Cà nhưng dĩ nhiên cũng đọc nhiều của nước láng giềng), và nhìn lịch thì thời gian càng lúc càng đến lúc.... gây cấn. Giữ pos nha Ty. :flwrhrts:
Bài mới nhất còn nóng hổi của anh Larry De King. :flwrhrts:

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------



Thăm dò bầu cử tổng thống Mỹ

Cuộc tranh cử sôi động và kịch tính nhất trong lịch sử Mỹ đang đến hồi kết.
Sự xuất hiện của Donald Trump, một tay ngang lên làm tổng thống, làm đảo lộn nhiều thứ, khiến bầu cử Mỹ đã không còn yên ổn như xưa. Đó là khi kẻ thua cuộc bắt tay chúc mừng người chiến thắng, ở chiều ngược lại, vị tân tổng thống nói lời cảm kích và khen ngợi đối thủ trên tinh thần thượng võ, rồi tất cả chung tay vận hành đất nước, bỏ lại sau lưng không khí đối đầu, tấn công nhau của mùa tranh cử.

Truyền thống mã thượng, tôn quy đó nay đã không còn. Từ khi ông Trump tuyên bố ứng cử năm 2015 là bắt đầu những chuỗi ngày bị truyền thông tấn công vô cùng tàn bạo. Họ tô vẽ ông là hình ảnh một kẻ độc tài, dâm dật, kỳ thị phụ nữ, kỳ thị sắc tộc, ngu si, láo toét, không xứng đáng gác cổng tòa Bạch Cung chứ đừng nói là làm tổng thống.

Thật không may ông lại thắng cử bằng cú lội ngược dòng ngoạn mục, và thắng lớn với tỉ số 306/232 phiếu cử tri đại diện (electoral vote). Tiếc là kết quả này đã không được tôn trọng. Từ khi ông chưa chấp chính là phải đối mặt với làn sóng phản đối, biểu tình đốt phá khắp nơi, cùng nhiều âm mưu lật đổ từ âm thầm đến lộ liễu. Truyền thông phe tả chính là kẻ thù lớn nhất, ghê gớm nhất, ngày ngày tìm cách hạ bệ ông bằng mọi cách, bất chấp thủ đoạn trong suốt 4 năm qua.
Tiếp tay với truyền thông nghiêng lệch này là một số trí thức phe tả, đặc biệt là từ lục địa già Châu Âu, vốn đã xem Mỹ là trọc phú rồi, nay sự xuất hiện của Trump làm họ thêm khó chịu.

Đó là những người luôn miệng rao giảng về giá trị dân chủ, nhưng lại không muốn chấp nhận kết quả của việc thực hành quyền công dân một cách không thể dân chủ hơn bằng cách sử dụng lá phiếu. Trí thức mà, họ viện dẫn triết học cao siêu, càng khó hiểu càng tốt, để góp phần tô vẽ thêm 1 ông Trump độc tài, ngu dốt, mị dân không khác gì các lãnh tụ CS. Họ ra sức tìm hiểu vì sao ông Trump được nhiều người thương mến, và kết luận rằng, vì đám đông còn mông muội, còn ý thức nô lệ trong dòng máu, nên mới bị ông Trump dụ. Chỉ có họ mới là thông minh tuyệt đỉnh, mới nhìn thấy tính ác quỷ, mị dân của ông Trump. Hehe.

Thế là vừa mới nhậm chức vài tháng ông đã bị đưa vào 1 cuộc điều tra dài 22 tháng với tố giác ông thông đồng với Nga. Đây là tội phản bội tổ quốc, xứng đáng ngồi ghế điện nếu bị kết tội.

Hội đồng đặc biệt dẫn đầu bởi cựu giám đốc FBI Robert Mueller cùng 14 điều tra viên và luật sư thiện chiến nhất nước Mỹ đã bước vào cuộc một cách đầy tự tin rằng Trump sẽ bị hạ bệ. Sau này mới biết họ thừa hiểu ông Trump không hề có thông đồng, đây chỉ là 1 âm mưu lật đổ đã ngấm ngầm từ trước ngày bầu cử.

Với luật pháp Mỹ chằng chịt, họ tin không quá khó để kết tội 1 người, giống trường hợp của tướng Michael Flynn hiện tại vậy. Một câu nói nổi tiếng trong giới luật là: "A prosecutor can indict even a ham sandwich." - một công tố viên có thể kết tội cả ổ bánh mì thịt, huống hồ là Trump với mấy chục năm lăn lộn trên thương trường làm gì không để lại một vệt đen nào.

Chiến thuật của hội đồng này là "coi bói ra ma, quét nhà ra rác", họ có đủ quyền hành để bươi móc đủ mọi ngõ ngách, ông Trump sẽ không có tội thông đồng với Nga, nhưng chắc chắc sẽ gặp rắc rối trong hàng chục năm kinh doanh vừa qua, như là trốn thuế chẳng hạn, hay dễ hơn là chuyện gái gú mà với đàn ông đó là tử huyệt.

Ấy vậy mà sau 22 tháng dài họ không thể tìm ra 1 lỗi nào. Thật ngạc nhiên, hoặc là ông Trump quá sạch, hoặc ông quá siêu đẳng đến độ không để lại 1 vết tích nào.
Sau 22 tháng trường, hội đồng phải đành lòng tuyên bố Trump vô tội. Robert Mueller trở thành kẻ thất bại, bị các chiến hữu ghẻ lạnh, chê bai vì đã không hoàn thành nhiệm vụ.
Rồi chỉ vài tháng sau, từ 1 cú phone với tổng thống Ukraine, phe Dân Chủ lại một lần nữa tiến hành thủ tục truất phế ông. Một lần nữa họ lại thất bại.

Khi tiến trình đàn hặc ở thượng viện còn chưa ráo mực, tai họa cúm Vũ hán ập đến. Mặc cho những cố gắng không mệt mỏi để đối phó tai ương toàn cầu này, ông Trump vẫn bị chửi là kẻ giết người độc ác, chỉ lo nghĩ đến cái ghế, không thèm quan tâm sinh mạng người Mỹ.
Ông Trump có thể không làm việc hiệu quả như mong đợi, nhưng chắc chắn tình hình sẽ tệ hơn nếu là phe DC nắm quyền. Với cái kiểu phải đạo chính trị, lịch sự, ra chiều đạo đức, né tránh dùng từ "chinese virus" thì làm sao mà dám ra lệnh cấm travel từ china và Europe. Khi ấy nước Mỹ chỉ có toang nặng hơn mà thôi.
Khi ông lên tiếng ủng hộ mở cửa kinh tế, chống lại lockdown, thì giới trí thức khoa bảng lại được dịp nguyền rủa, tố ông là chống lại khoa học. Nhưng nay họ đã bị việt vị nặng khi tuyên bố Great Barrington ra đời, kêu gọi bỏ lockdown, chỉ trong 1 thời gian ngắn có đến 30 ngàn y bác sĩ cùng 10 ngàn nhà khoa học sức khỏe cộng đồng ủng hộ.
Những người này có phải là khoa học không? Khoa học có nhiều cách nhìn khác nhau, khoa học chính là hoài nghi, và khoa học không dành cho những cái đầu chất đầy thương ghét.
Ông Trump đã vượt qua 4 năm đầy sóng gió như thế để sống còn. Và hôm nay ông bước vào những ngày cuối của cuộc tranh cử lần 2 với đối thủ là Joe Biden.
Còn nhớ 4 năm trước không ai tin rằng ông thắng cử vì tất cả thăm dò đều nghiêng hẳn về ứng viên Hillary, ứng viên Trump chỉ có chừng 10% cơ hội. Dã man nhất là buổi sáng ngày thứ ba 8/11/2016, tức ngày bầu cử, báo New York Times đưa thăm dò lần cuối, và Trump chỉ còn 1.9% cơ hội thắng.
Năm nay cũng vậy, trên các thăm dò, nhất là báo cánh tả, ông Biden luôn dẫn trước ít hoặc nhiều.
***
Như các bạn đã biết, năm 2016 ứng viên Trump đã thắng lớn, và tất cả các thăm dò nói trên đều sai, sai trầm trọng. Không ai biết họ lấy mẫu thế nào, có đủ số và chất lượng không, và nhất là làm sao loại bỏ được tính thiên vị. Do đó, tất cả các thăm dò từ cả 2 phía đều không đáng tin cậy, mà chỉ nhằm mục đích lôi kéo cử tri về phía số đông.
Nói đến thăm dò (poll) cần phải nhắc đến một quái kiệt với độ chính xác 100%. Đó là Brad Parscale, giám đốc truyền thông kỹ thuật số (Digital Media Manager) trong ban vận động bầu cử của ông Trump. Nắm giữ vị trí này bên phía ứng viên Hillary là Eric Schmidt, cựu chủ tịch đại tập đoàn Google. Nói như vậy để biết vị trí này quan trọng đến dường nào.
Brad chính là phù thủy của những con số. Nhóm của ông lần theo vết tích của các ủng hộ viên tiềm năng trên các mạng xã hội, rồi làm chỉ điểm cho những cuộc vận động (rally) hiệu quả. Trong điều kiện quỹ tranh cử giới hạn, thua đối phương rất xa, phải biết chọn nơi mà đầu tư tốt nhất. Chính nhờ ông mà ủy ban vận động của Trump đã có mặt ở Wisconsin (10 electoral votes) và Michigan (16 electoral votes).
Đây là cú đánh bất ngờ từ phía sau lưng địch. 2 tiểu bang Wisconsin và Michigan từ vài chục năm qua được mặc nhiên là thành trì của đảng DC. Từ khi biết ông Trump có mặt ở Wisconsin nhiều nhà báo và các chính trị gia chuyên nghiệp đã phá lên cười, chê phe của ông Trump là dốt nát chính trị. Ấy vậy mà những con số tính toán của Brad đã dẫn ông Trump đến 2 tiểu bang cam go này. Bà Hillary đã quá tự tin và bỏ ngõ, để rồi mất luôn 2 tiểu bang quan trọng.
Những dữ liệu trong mô hình phỏng đoán của Brad cho thấy Trump sẽ được nhiều cử tri ủng hộ hơn tất cả ứng viên CH trước đây. Quan trọng hơn nữa là con số của những cử tri ma (ghost voters). Đây là những người chưa bao giờ đi bầu trong đời, lần này họ xuất hiện như 1 bóng ma, và bầu cho Trump. Dĩ nhiên họ không hề có mặt trong các thăm dò của nhiều tờ báo khác. Chỉ bằng lăng kính quan sát, tính toán riêng của Brad mới thấy được bóng dáng của những cử tri tiềm năng này.
Ngày thứ năm, 5 ngày trước ngày bầu cử thứ ba 8/11/2016, đang khi trên toàn bộ báo đài đều tiên đoán bà Hillary sẽ thắng lớn, Brad làm tổng kết và tuyên bố Trump sẽ chiến thắng, và thắng lớn với số cử tri đại diện là 306.
Đây là một tin giật gân và phấn khởi, nên phó ủy ban vận động của Trump là David Bossie dẫn Brad đến các nhà đài để anh ta trình bày cách tính toán của mình, hòng thuyết phục họ phát sóng. Nhưng bất cứ ở đâu anh cũng bị đáp lại bằng những tràng cười nhạo báng.
Sáng ngày thứ ba bầu cử, Brad đến và nói với Eric Trump là ứng viên Trump đã thắng, đối phương không còn có thể đuổi kịp, cho dù họ có chiếm được Wisconsin và Michigan đi nữa.
***
Tổng hành dinh của ban vận động bầu cử đặt tại tầng 14 của Trump Tower trên đại lộ Thứ Năm (Fifth Avenue). Cách đó chỉ 1 block đường là Peninsula Hotel, nơi ứng viên Hillary chọn làm nơi điều hành bầu cử. Vào ngày cuối cùng, nơi đây quy tụ hàng ngàn fan của bà, tất cả các nhà báo và nhà sử học đều tập trung quanh đây để chuẩn bị cho đêm đăng quang lịch sử.
Bên tòa nhà Trump Tower, ngược lại, hoang vắng như bãi tha ma. Chỉ có những bạn bè và người thân cận của gia đình Trump.
Trong war room (phòng theo dõi hành quân) tầng 14, khắp nơi trên tường là màn hình theo dõi từng biến động về bầu cử qua từng giờ từng phút.
Hầu hết những tin tức trên màn hình đều ảm đạm cho phe Trump, do đó tuyên bố của Brad chỉ giúp họ nuôi thêm một chút hy vọng chứ khó mà vui nỗi. Ngay cả khi Brad trình bày với Trump là ông sẽ chiến thắng, ông cũng đáp lại chiếu lệ: "Maybe, you are right.".
Chỉ có Brad là vui suốt ngày, anh xếp những chiếc tàu bay giấy và chơi đùa với nó. Brad tin vào khả năng và mô hình tính toán của mình. Và cuối cùng anh đã đúng, đúng và chính xác đến kinh ngạc - Trump thắng với 306 electoral votes.
Brad Parscale chính là siêu cầu thủ trong trận chiến thăm dò bầu cử tổng thống.Mỹ


nguồn: https://www.facebook.com/larryDking
Hình đại diện
nắng thủy tinh
Bài viết: 3530
Ngày tham gia: Thứ sáu 15/05/15 06:14

Re: Phết-búc

Bài viết bởi nắng thủy tinh »

ty đã viết: Thứ năm 22/10/20 12:24 :flower: :flower: Nắng ơi, đọc lời nhắn nhủ của Nắng: “giữ pos nha ...”, ty lên tinh thần rất nhiều :ksschk:
Ty ơi, hong có chi :flower: :ksschk: . N. cũng phải tự nhủ n hoài thôi dù có lúc vé-ri choáng :roll: . 88 với Ty xíu nè hihi...
Thỉnh thoảng có những việc xảy đến bất như ý làm mình khó chịu bực mình lắm, nhưng chẳng có cách gì ngoài phải đương đầu với "tụi nó" :yes2: . Có điều n thấy, mình ráng giữ bình tĩnh, giữ tâm yên ổn đừng vọng đọng, cứ nhủ là rồi có cách giải quyết, rồi sẽ xong, tự nhiên nghe mình nhẹ nhàng dần đó Ty.
Bây giờ ở nhà nhiều hơn nên mỗi sáng (hay trước khi ra khỏi nhà) là N đều đến trước bàn thờ Phật Quan Âm cầu nguyện và cũng như "trò chuyện" vậy, thấy tâm bình an hơn trước nhiều. Mà n nghiệm khi tâm an là tự nhiên những chuyện mình tính, mình nghĩ, cứ tuần tự đến và giải quyết êm thắm.

Hồi nãy n có coi xíu debate nhưng hong được bao nhiêu thì có phone nhà nên ngưng. Xem qua VN thì lại thấy chuyện cứu trợ cũng đang tùm lum. Nhưng nhìn cô Thủy Tiên đi phát tiền cho dân, vung tay đếm xèo xèo thấy đã mắt thật, kiểu này là một cái tát trời giáng vào bộ mặt của đoảng goài ! :yes2:

Chúc Ty và cả nhà Nam mình luôn vui khỏe, mọi sự bình an, suông sẻ nha. :flwrhrts:
Hình đại diện
nắng thủy tinh
Bài viết: 3530
Ngày tham gia: Thứ sáu 15/05/15 06:14

Re: Phết-búc

Bài viết bởi nắng thủy tinh »

Sáng mở mắt đọc một bài, phân tích hay quá. Và 5 phút mới đây, đọc thêm một bài, cũng thấy nhẹ nhàng vui quá.
Mang vào chia sẻ với... Ty và Bạch Vân :cafe: :cafe: :flwrhrts: :flwrhrts:

p.s: anh Hoàng Vân mới edit chi chi đó mà chỗ reply đẹp hơn trước á anh :cafe: , hôm nay n mới về nhà vì cái đầu lu bu đủ chuyện... không tên và không dzui, hì!


----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lý Tưởng

Ngày 12/12 lại có diễn hành ở thủ đô Washington để đòi sự thật về bầu cử. Buổi diễn hành này đã lên kế hoạch từ trước. Đông người hơn lần trước hoặc ít hơn lần trước sẽ là thước đo lòng dân. Khi biết được lòng dân thì người lãnh đạo mới vững tin đi tới. Ông tổng thống thì lúc nào cũng sung rồi, không phải lo. Nhưng ông vẫn cần đảng CH, và các nghị sĩ ủng hộ. Có nhiều người dao động, có nhiều người muốn cái lợi cho mình là ... đứng ở giữa. Khi dân xuống đường đông đảo, họ phải nghĩ lại.

Là người ngoại cuộc nhìn chính trường nước Mỹ, tui thấy ông tổng thống này không phải tay vừa. Tất cả việc ổng làm đều tính trước. Tuần này ông khui vài vụ bê bối gian lận nhỏ như một clip video chẳng hạn. Chỉ chút xíu thôi mà mấy cha thống đốc co vòi liền. Đừng giỡn mặt pháp luật, nhất là nước Mỹ, có tiếng là nghiêm minh.

Trong cuộc họp với bộ quốc phòng tháng trước, khi nghe báo cáo về Iran đã gia tăng khối lượng nguyên tử, ông tỏ ý sẽ oanh kích. Vậy mà tin bị lộ ra, nhiều tay làm cho CIA đã về hưu mỉa mai, nói là chuyện không tưởng. Mới đây ông chuyên gia về nguyên tử bị phục kích chết. Báo chí Iran nói họ cũng hạ sát mấy chục tay súng. Nhưng đâu phải, chẳng có tay súng nào hết, tất cả hoàn toàn điều khiển từ xa. Nói để biết bây giờ không như xưa, nếu Iran tuyên chiến, họ hiểu rằng các lãnh đạo coi như bị tù dưới hầm sâu, ló đầu lên là chết liền. Cuộc ám sát không ai nhận nhưng tui biết đó là... ổng. Vì hình như ổng tìm được bằng chứng Iran cũng có nhúng tay vô cuộc bầu cử. China thì chắc chắn rồi, nên bước đầu ổng khoá sổ đảng viên, cho một tháng visa là hết cỡ. Mấy tay có công đưa China vào Mỹ như Kissinger bị đuổi cổ nhục nhã. Xong bầu cử kỳ này, số phận China sẽ được tính sổ. Họ gây tội ác nhiều, 70 năm rồi. Lịch sử hàng mấy ngàn năm nay , chế độ tàn ác nào cũng bị tiêu diệt.

Cho nên ba cái vụ điều trần lẻ tẻ, tui biết ổng chỉ muốn đánh động lòng dân. Bà con nghĩ lại đi, sau ngày 3/11 , chuyện gian lận mình bán tín bán nghi. Hai tuần sau thì đa số tin có gian lận nhưng chỉ ở những người bênh ổng. Hai tuần cuối trước buổi diễn hành này, phe anti Trump cũng im re, Obama im tiếng, báo chí cũng bớt xạo sự vì bằng cớ có vẻ chính xác đến con số lẻ. Nhưng tui biết, đó chỉ là chuẩn bị tinh thần cho người dân để đón nhận những tin kinh khủng.
Một điều dễ dàng để biết là nếu ông Biden được cả 80 triệu người ủng hộ mà sao không làm được một cuộc biểu tình biểu dương sự thắng lợi? Tui chờ hơn một tháng luôn, không có nhân dân, chỉ lẻ tẻ báo đài . Họ tuân lệnh cách ly? Không! Nếu vì yêu nước, có thể biểu tình giãn cách được mà.

Qua so sánh hai bên, tui thấy bên ông Biden chưa phải đối thủ. Tui có xem mấy fan của Biden chửi rủa ông Trump thì thấy mấy người đó không rành chính trị. Nếu họ nghĩ ông Trump hồ đồ như vậy thì đánh giá quá thấp đối thủ. Thua là phải.
Ông Trump sẽ tung bằng cớ gì? Tui đoán sau cuộc biểu tình ngày mai, ông sẽ đưa ra những ngón đòn mà ông và các cộng sự đã chuẩn bị hai năm nay. Các lực lượng trong kế hoạch " Con Thuỳ Quái " đã thu gom đủ bằng chứng lâu rồi, lâu lâu " nhá " một chút. Họ có thể hack cả vào máy chủ của CIA, thì mấy cái cameras , hay thu âm mấy cuộc gọi của những người bị nghi ngờ....v.v.... có nhằm nhò gì . Con Thuỷ Quái nó nằm dưới nước không ai thấy, lâu lâu đưa cái vòi kéo một em xuống rồi biến mất. Lúc hiện chỗ này, lúc hiện chỗ kia. Mafia được ví như con bạch tuộc, còn thuỷ quái là ông nội của bạch tuộc nữa....

Tui từ hồi viết ba cái chuyện chính trị cũng bị ném đá, nhiều trang tẩy chay..., nhưng chính trị nó là cái đam mê, tất cả mọi mưu lược hay tất cả những người tài giỏi đấu đá với nhau nó tạo sự hấp dẫn, nó khiến mình luôn ngóng cổ. Nghe tin tức cũng phải chọn lựa. Nghe quen thì vài dòng đầu là biết xạo hay thật hay câu views liền. Cũng bị lừa nhiều lắm. Nhất là bây giờ truyền thông cô lập ổng. Mình phải dùng hiểu biết về chính trị của mình để phán đoán. Nói chung, ông đã biết có gian lận từ những năm 12, năm 16 ông cũng nói nếu ổng rớt là có gian lận, ai cũng cười. Năm nay hỏi nếu rớt ông có chịu rời Bạch Cung không? Ông nói nếu có gian lận thì ông không bàn giao. Đúng! Chỉ người có bản lãnh và biết mọi sự mới dám nói vậy.

Mấy bài viết hồi trước bầu cử , tui có nói vui rằng bác Bi tàn tàn cũng thắng vì sau lưng bác là cả một nhà nước ngầm còn có ngoại bang chống lưng. Bác đâu có thèm vận động chi cho mệt, phe bác có kế hoạch rồi. Xui cho bác, ông Trump không phải tay mơ. Ổng đánh lừa được bao nhiêu fan của bác. Người ta chuẩn bị cả mười năm cho trận chiến này chớ không phải sau ngày 3/11 mới nhảy đổng lên đâu.

Tui nói thật, nếu các phiếu bầu không mã hoá và định vị thì trong vòng có hai tuần làm sao tìm nổi bằng đó bằng chứng. Họ phải có bản đồ phiếu di chuyển ra sao , họ chỉ đi xác minh và tìm nhân chứng thôi. Xe chở thư, thùng thư giấu, máy bay chở thư... họ ( những người trong lực lượng quân báo ) đều nắm rõ. Máy đếm ăn gian thì vô cái rọ máy chủ. Cameras đều bị hack khắp nơi nên mọi khuôn mặt ăn gian đều vô bộ nhớ cả, ngay cả những người đi bầu giùm. (Ở China , họ có thể tìm ra bạn trong vòng 17 phút dù bạn ở bất cứ nơi đâu trong nước họ. Mỹ còn là sư phụ của họ, có điều luật lệ Mỹ không cho phép, nhưng tình báo, an ninh quốc gia thì phải làm . ). Dĩ nhiên là mấy tay đầu sỏ như giám đốc máy kiểm phiếu hay cha tỉ phú công khai đem tiền mua phiếu là bị tóm trước để lấy cung chớ, ngu sao để nó trốn.

Nên ngày mai, cuộc biểu tình là cuộc biểu dương chính nghĩa. Người làm chính trị phải có THỦ ĐOẠN nhưng phải có CHÍNH NGHĨA. Ông đã biến cuộc đua giành chức tổng thống thành cuộc tập hợp chống lại cái xấu , cái đánh cắp, cái mà mọi người đều khinh bỉ. Do đó các bạn xuống đường ngày mai là cuộc xuống đường vì LÝ TƯỞNG ,chứ không phải vì cá nhân ông Trump. Đó là cái cách ổng làm, từng bước rất chậm mà đâu ra đó.
Xong việc này, mấy tay cộng sản cũng phải bái sư, xin ổng vào làm ... đệ tử.


George again


Hôm nay cái giờ Mỹ với Úc sao mà tuyệt vời. Không biết bên đó là mấy giờ,chớ Úc là khoảng 10 giờ sáng chủ nhật nên nằm nướng trên giường xem dượng vận động cho hai nghị sĩ ở thượng viện. Cái không khí hơn một tháng trước giờ lập lại nghĩa là đám đông cuồng nhiệt, cô vic cô viếc gì cũng coi như ne pas , khẩu trang cũng người có người không.

Dượng đi vận động cho thành viên của đảng lúc này thật nguy hiểm. Tui nghĩ là nguy hiểm, việc gì cũng có thể xảy ra. Nhưng hai cái ghế này rất quan trọng, nên ông không thể cố thủ trong Bạch Cung mà phải .... xuất tướng. Điều đó chứng tỏ ông coi trọng công việc hơn bản thân. Tui vừa xem vừa hồi hộp đó chớ.

Trông dượng tươi tắn. Hình như truyền thông họ có chọn hình, họ lựa lúc nào ổng xìu xìu mới chụp và đưa lên. Nên hổm rày mình tưởng ổng lo lắng. Bữa nay ngược lại. Người dân háo hức ngay từ khi máy bay lăn bánh trên đường băng.
Ông đi với phu nhân. Hôm nay bà chơi bộ đồ màu đỏ, áo da bóng lưỡng, đẹp tuyệt. Tui ước có một bộ đồ này tặng cho người mình yêu. Thật tuyệt! Ông nắm tay bà dắt lên bục, nhường cho bà nói trước, nói xong ... hun vợ một miếng rồi dắt vợ xuống ghế ngồi, sau đó ông mới lên bục phát biểu. Quá xá ga lăng, thảo nào hai ba bà vợ cũ, không ai phiền trách gì ổng. Phe đàn ông ta phải noi gương dượng nhé!

Bài phát biểu bị ngắt bởi đám đông cuồng nhiệt. Có thêm biểu ngữ Save American. Ông có đề cập đến một số gian lận điển hình như ta thấy mấy ngày qua. Cái chuyện có gian lận bây giờ là khẳng định, nó không còn là sự hoài nghi như những tuần trước. Đây là một thắng lợi của dượng. Hôm nay ổng cười rất nhiều và tư thế thoải mái.
Phút cuối, ông nói chuyện rất cảm động, nêu được lòng tự hào, nhắc đến Chúa và nói trầm trầm như một lời cầu nguyện trước khi kết thúc bài nói chuyện với những khẩu hiệu quen thuộc. Ông có " cú ôm eo " phu nhân rất nice và bà cũng tỏ vẻ yêu thương ông qua ánh mắt và cử chỉ. Hai người...tình quá, chịu hỏng nổi.

Cuộc vận động thành công. Người dân thấy được một tổng thống oai vệ bên phu nhân kiều diễm. Ông không có một lời nào đề cập đến bác " què " nữa. Biden đã chết.



Nguồn: https://www.facebook.com/jimmynguyen.nguyen.35
Hình đại diện
nắng thủy tinh
Bài viết: 3530
Ngày tham gia: Thứ sáu 15/05/15 06:14

Re: Phết-búc

Bài viết bởi nắng thủy tinh »

Sáng nay nhỏ bạn bên VN text "Saigon tang thương lắm rồi". Vào thì nghe hai cô bạn nhỏ (không quen) đang thì thầm về vụ chích ngừa, họ đang ở Gò Vấp, và một người đã được chích, hong tiện hỏi thêm nên mình chỉ "theo dõi" thôi ;)

Thấy hai ông anh Larry và Jimmy có hai bài mới toanh nên mang về đây, sáng sớm nhâm nhi cà phê và được đọc bài mới quả là thú vị (đừng đọc cãi lộn làm hỏng mất một ngày cuối tuần :D )

----------------------

Sài Gòn có còn bao dung?
====================
Sài Gòn không chỉ là thành phố dành cho người giàu có nhất nhì Việt Nam, mà còn là nơi chốn ôm ấp hàng triệu cảnh đời nghèo khó từ xa xôi tìm về. Họ là đoàn quân khổng lồ mưu sinh trên đường phố, thường xuyên bị xua đuổi bắt bớ, nhưng vẫn tìm được cái ăn, và có khi dành dụm được chút ít nuôi con ăn học hay gửi về quê nhà.

Trước cơn đại dịch, Sài Gòn vẫn thế, người người giúp nhau, lá lành đùm lá rách. Nhưng lòng bao dung không đủ lớn để ôm ấp hàng chục ngàn thân phận đang bị bỏ rơi. Họ âm thầm, lũ lượt rời bỏ Sài Gòn với nỗi buồn vô hạn, cùng 1 tương lại mịt mù.

Người ta tự hỏi vai trò của chính phủ ở đâu trong cảnh này? Các ngài quan lớn có còn biết xấu hổ về trách nhiệm của mình, thay vì chỉ là những lời lẽ rỗng không? Nếu chính phủ có quyết sách hợp lý, trợ giúp kịp thời, liệu họ có phải bỏ SG ra đi như bầy ong vỡ tổ?

***
Trong họa có phúc, đại dịch covid đã phơi trần 1 chính phủ kém cỏi về mọi mặt, từ cách quản trị đất nước đến trách nhiệm trợ giúp người dân.

Đã từ lâu, mỗi khi có thiên tai dịch bệnh là khởi đầu 1 phong trào từ thiện, người dân tự nguyện lo nhau một cách tự phát. Còn chính phủ gần như để mặc dân chúng, chỉ có những lời lẽ hoa mỹ sáo rỗng là tràn ngập trên báo đài.

5 năm chấp chính vừa qua của thủ tướng Phúc người ta nghe rất nhiều về một chính phủ 4.0. Nhưng vẫn thế, NỔ là căn bệnh bất trị và lây nhanh còn hơn covid trong giới quan quyền VN.

Nhớ năm rồi bác Phúc cười toe toét, bảo cây cột điện ở Mỹ đang tìm về VN. Anh Đam ăn theo, bảo covid đến VN là phải chết, bởi sự thiên tài lãnh đạo của đảng và nhà nước.

Nếu AGT (America's Got Talent) mà cho phép bộ môn NỔ thì mấy quan VN không vô địch cũng ít nhất được vài cái chuông vàng (golden buzz), đặc biệt là lão bộ trưởng TT&TT Nguyễn Mạnh Hùng, người từng chê triết học facebook, tuyên bố cái mạng XH Lotus của lão sẽ đạt 90 triệu sub trong năm 2020, từng đòi thay thế Google search Engine. Đến giời cũng bó tay với lão này.

Năm nay ông Phạm Minh Chính là thủ tướng, một người từng là trung tướng công an, nên mình không thấy hy vọng gì ở một người với não trạng công an, dù ông được một số nhà báo bưng bô ca tụng, trong đó có HĐ.
Xin đừng ca bài "Đất nước ta còn nghèo, trải qua nhiều chiến tranh" nữa. Đã 46 năm trôi qua từ khi thôi chinh chiến, một thời gian đủ dài để rất nhiều quốc gia chuyển mình vươn lên.

Đất nước có thể không giàu có như các siêu cường Âu Á, nhưng ít nhất tầng lớp dân nghèo cần có sự trợ giúp tối thiểu, nhất là trong cơn hoạn nạn, để họ không phải trở thành đoàn người digan lang thang đi tìm đất sống, một thảm cảnh vừa đau buồn vừa phẫn nộ.

Sài Gòn vẫn còn đó những con người đầy lòng nhân ái. Nhưng những bàn tay này quá nhỏ để cưu mang quá nhiều. Trách nhiệm của chính phủ ở đâu?

Nguồn: https://www.facebook.com/larryDking
Hình đại diện
nắng thủy tinh
Bài viết: 3530
Ngày tham gia: Thứ sáu 15/05/15 06:14

Re: Phết-búc

Bài viết bởi nắng thủy tinh »

Chất Việt

Bữa nay chủ nhật nên ngồi đồng quán cà phê sáng hơi lâu chút. Ngồi bàn này rồi rề sang bàn khác tám chuyện. Mấy khi được ngồi tán dóc. Hồi trước thấy bình thường, giờ qua vài lần lockdown mới thấy có chút gặp gỡ thật là quý giá. Chỉ ác một cái là xứ Úc, cà phê không kèm... nước trà, muốn uống phải mua bình trà 2 đô, đôi khi uống hết năm sáu bình. Cái văn hoá gì mà thương không được. Ở VN trà thoải mái, lâu lâu mấy em tiếp viên còn lượn qua cho cục nước đá.

Bàn cà phê hôm nay đặc biệt là có hai ông già, một ông là cựu sĩ quan VNCH. Một ông khác là cựu.... bộ đội. Trước 75 gặp nhau bắn nhau chết bỏ. Sau 75 mới biết là bà con chung... ông nội. Thời gian trôi. Người sĩ quan vượt biên và định cư ở Úc. Người kia cũng đến Úc kiểu khác. Con đi du học, lấy vợ lấy chồng rồi định cư. Bảo lãnh ông già qua trông cháu. Ai cũng khoảng 70, tui thì hàng em út nên ngồi nghe. Chuyện mấy ông già quanh quẩn cũng chuyện chiến tranh ngày xưa. Già rồi cũng hết hứng cãi lộn vì tuổi này ai cũng công nhận hồi đó mình... ngu. Chỉ còn đám trẻ bây giờ là hung hăng thôi.

Ông sĩ quan kể chuyện xưa: hồi năm 70 ổng nhảy xuống Hạ Lào bằng trực thăng, lúc về thì chạy bộ xuyên rừng nên giờ còn ngồi đây kể chuyện. Hồi đó trực thăng bị bắn rụng nhiều vì đám mấy ông ( ý nói ông bộ đội ) có loại hỏa tiễn SA7 vác vai, bắn đại cũng trúng vì nó gặp cái mùi khói xả của máy bay là nó dí theo. Phi công bay nhào lộn nó cũng đuổi theo và làm cái.... đùng. Lính Mỹ sợ xanh mặt. Lính VN nghĩ ra một cách, mỗi lần xà xuống là quăng mấy trái hoả châu. Hoả tiễn ngửi mùi khói hoả châu cứ bu vô, máy bay thì an toàn bay mất. Rút cục sau này bộ đội dẹp luôn loại súng đó. Mỹ học VN , họ gắn vào máy bay nhiều loại phun khói giả đánh lừa hoả tiễn tầm nhiệt. Mỗi sáng kiến phải qua thực tế chiến trường mới biết, ai nhiều sáng kiến thì đỡ thiệt hại nhân mạng.

Tới ông bộ đội kể : Hạ Lào cũng có tôi, bên mấy ông hở một chút là kêu B52 rải thảm bom. Thằng nào ngay trận địa chết đã đành, có người cách xa vài cây số , miểng bom văng không tới cũng chết vì đất rung lắc và cái hơi bom làm tức ngực. Số thương vong này nhiều hơn số chết trận. Sau này bộ đội nghĩ ra cách : hầm phải có nơi mắc võng, gặp bom B52 là lên võng nằm, đất rung lắc không ảnh hưởng. Và nhờ nằm nên không bị hơi bom ép ngực. Chớ hồi đó ngồi trong hầm, xong trận bom có người không đứng dậy được, chết đủ kiểu. Ổng còn kể thêm cái thằng B52 là vô địch, hoả tiễn SAM bắn không tới. Liên Xô nói họ có nhiêu đó ráng xài đi. Miền bắc " độ " lại ( nam gọi là độ, bắc gọi cải tiến), thêm vô cái gì đó mà giờ vẫn là bí mật quốc gia. Hoả tiễn bắn tới độ cao an toàn của B52 khiến sự leo thang chiến sự dừng lại, cứu được bao sinh mạng. ( Tui nghe kể là ...ở im, chuyện thật hay xạo tui cũng lắng nghe , gật gù , nên mấy ông già khoái kể cho tui nghe. Kể cho người khác hay bị chận họng nên mấy ổng ghét hihi ).

Tui thì kể hồi đó mấy ông vô nam mang cái cnxh gì mà cái gì cũng thiếu thốn. Xăng xưa xài thoải mái, hoà bình không có một giọt, xe nằm một chỗ, kinh tế sụp đổ, đói đến nơi. May xe chạy xăng " độ " thành xe chạy bằng... than ( mấy cháu sau này không tưởng tượng được đâu ). Sáng sớm nhét than vô cái lò gắn sau xe, quạt lửa phù phù một hồi là xe chạy được. Mới mang hàng hoá lưu thông, người đi tiếp tế...Cái lò than đó cũng cứu bao nhiêu sinh mạng con người.

Đến bình trà thứ ba thì tui xin phép đi về. Qua buổi tán dóc mà cảm thấy lòng có một vài hy vọng. Cái dân tộc VN chiến tranh liên miên, hết đánh nhau với nước ngoài thì quay sang uýnh nhau với ...anh em trong nhà chớ đâu có được ngừng nghỉ ,vì thế trong bất cứ hoàn cảnh nào họ cũng tìm được cách thích nghi để sống, chớ không cũng tiêu như một vài dân tộc khác rồi. Mỗi dân tộc để lớn mạnh là phải có một thế mạnh riêng. Nhật biến các phát minh thành hiện thực có ích cho đời sống. Tầu giỏi copy mọi thứ từ cây mỏ lết cho tới máy bay tiêm kích. VN biết chế biến những cái có sẵn cho thích hợp với hoàn cảnh đang sống. Ở nước ngoài mà mướn được thợ VN đứng trông máy là chủ mừng lắm vì chỉ một thời gian ngắn là họ biết... sửa máy. Mướn dân khác máy hư là nó đứng nhìn. Trong chiến tranh hay hoà bình, người Việt luôn có những sáng kiến dù không làm nên điều gì to lớn cho thế giới nhưng cho một nước nghèo nó thật quý giá. Tui nhớ chiếc xe lôi ở Sadec xưa, xe gắn máy dùng đi làm, đi học, móc thêm cái " lôi " là đi kiếm tiền. Xe ba gác gắn thêm máy cũ, chạy phè phè chở cả tấn hàng hoá. Cứu được bao cảnh nghèo. Tui nghĩ " xe ôm " là đặc thù chỉ VN mới có, có trước ... uber cả mấy chục năm... ( miền nam năm 70, kinh tế khó khăn, xe gắn máy nhiều, nhiều công chức làm thêm ngoài giờ. Từ xe ôm có từ ngày ấy, giờ thì nó " số hoá " rồi nên mang tên khác.).

Ủa mà tui nói hy vọng cái gì ? Số là bây giờ VN đang te tua vì cái con COVID mặc áo Delta, con trước thì thắng nó nên hý hửng, con sau này dữ quá , chơi kiểu cũ dí bắt không ăn thua. Nhà nước thì từ cấp trên biểu cấp dưới cũng mất mấy ngày, rồi cấp dưới báo cáo báo mèo lên cấp trên cũng mấy ngày... . Mấy ngày là đi bao nhân mạng.Thôi thì mạnh ai nấy lo. Mỗi địa phương làm một kiểu y như thời chiến tranh vậy .Lúc này các sáng kiến để sống sót qua đại dịch sẽ được phát triển như trong lịch sử thôi, tui nghĩ vậy. Chắc chắn sẽ có cách sống chung với ẻm ( Delta ).ATM gạo, rồi chận đường ... phát tiền, cho nước, nhóm thanh niên chỉ xem hình mà tổ chức tìm kiếm được người có con mới sinh, giúp đỡ về đến nhà. Còn nhiều nữa, khiến mình tin tưởng phe ta sẽ thoát qua nạn dịch. Dân Việt là vậy, dù mọi hoàn cảnh họ vẫn tìm cách để sống và cùng nhau sống được .

Khi sắp post bài thì nghe tin Saigon mua được mấy triệu liều vacxin của tầu. Cũng là một cách xoay sở để sống còn , vì chờ vacxin viện trợ thì lâu quá. Hay chăng ta cứ dùng nó đỡ ....rồi khi có hàng xịn ta chích thêm mũi nữa. Do thái , họ đang chích cho dân mũi thứ ba đó .

Lúc này các bậc lãnh đạo nên làm gương, lên TV chìa tay cho y tá lụi tới tấp là dân tin tưởng liền, giống như bác Bi bên Mỹ vậy . Hình như mình có câu nhà nước đi trước làng nước theo sau mà... Còn mấy vị lớn cứ chơi thuốc của giặc rồi bắt dân xài thuốc của ... bạn vàng coi bộ không fair à nha!

Nguồn: https://www.facebook.com/jimmynguyen.nguyen.35
Hình đại diện
nắng thủy tinh
Bài viết: 3530
Ngày tham gia: Thứ sáu 15/05/15 06:14

"Fan cuồng"

Bài viết bởi nắng thủy tinh »

GỬI "BẠN"
Trước tiên tôi phải xin đính chính:
Tôi xài từ "bạn" vì không kiếm ra được từ nào khác có thể tệ hơn để gọi. Từ "bạn" trong bài biên này đang thật sự bị lạm dụng vì tôi cùng bạn đã chẳng hề bao giờ là "bạn". Và tôi cũng chưa bao giờ coi bạn như một người bạn.
Tựu chung là vì tôi chẳng hề biết bạn!
Câu chuyện bắt đầu từ đâu non một năm trước.
Một ngày, chị Thuỷ - bà chị ruột tôi, đã gửi cho cả nhà coi một cái YouTube video clip đã quay căn nhà thân yêu ở Sài gòn nơi mà gia đình tôi đã được sinh sống trước khi rời nước!
Ôi được coi lại cái hình ảnh của nơi mà mình đã được sinh ra và lớn lên quả thật là rưng rưng cảm xúc.
Bà chị bảo:
- "Clip này là do cô bé fan của Don Hồ quay đó. Cô ta hỏi chị địa chỉ rồi chỉ trong ngày sau là đã có được clip này lồng trong bản nhạc "Về Mái Nhà Xưa"(nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông) mà Đon Hồ đã hát trong một chương trình Paris By Night. Cô ta thích Don Hồ nhưng không dám thổ lộ!"
- "Oh, dễ thương & tội vậy. Đâu chị Thuỷ cho xin Email của cô ta để Dũng cám ơn một tiếng nha."
Và từ cái Email "Cám ơn" rất lịch sự đó, hệ luỵ đã bắt đầu diễn ra!
Những cái Emails bắt đầu dồn tới hàng ngày. Cũng có hơi thắc mắc, nhưng lờ đi vì bận rộn.
Cho tới một ngày nhận được một tin nhắn có cái tít đề: "Sự Im Lặng Của Anh Đã Làm Người Khác Tổn Thương!" thì bắt đầu bực mình.
Trả lời lại, đại khái như:
"Cuộc sống ai cũng bận rộn, không phải lúc nào cũng có thể ngồi trả lời những Email. Tổn thương cái gì? Và tại sao tổn thương? Nghệ sĩ người ta tránh trả lời bởi vì những hệ luỵ về sau như thế này đây..."
Bạn im, bỏ lơ được một ngày xong rồi Email lại dồn tới trở lại như cũ.
Cũng lơ cho qua. Thôi kệ, vô thưởng vô phạt. Để cho muốn nói gì thì nói ...
Cho tới một ngày bạn bắt đầu công kích những người fans khác đã từng đáp trả trên những bài tôi biên. Bạn bảo họ ăn mặc nhà quê, quấn khăn rằn gì gì này nọ, "sến". Trong khi bạn là dân thành phố tự bao giờ đã ăn mặc quần Jeans rách tân thời chi chi đó.
Lúc này thì tôi lại mất bình tĩnh, lại sôi máu.
Trả lời:
"Đi hát bao nhiêu năm, nhận được bao nhiêu thư từ khán giả ái mộ từ đủ mọi tầng lớp, nhưng đây là một bức thư xài từ thô thiển đến cỡ này. Yêu cầu bạn dừng những lá thư như thế này lại.
Nếu bạn muốn giữ quan hệ như người ái mộ với người nghệ sĩ thì còn khả dĩ chấp nhận. Nhưng nếu bạn cứ tiếp tục với những lá thư như thế này thì tôi sẽ BLOCK bạn không do dự!"
Bạn lại im được một hai ngày, sau đó lại trở lại tần xuất như cũ.
Cho tới một ngày đẹp trời, bỗng dưng hứng chí bạn thả một "trái bom nguyên tử" sau khi tôi biên bài "ĐAU HAY KHÔNG ĐAU" post trên trang Facebook của mình.
Bạn biên lại ngay cho tôi một lá thư copy cũng y chang tựa đề "Đau Hay Không Đau"như để "đáp trả", nhưng toàn lá thư của bạn là một ... dâm thư say mê ca tụng ... bộ phận kín của đàn ông mà trong đó nhân vật chính là bạn và ... tôi!!!
Lá thư này nếu được biên trên giấy thì chắc cũng phải dài cỡ 3 - 4 trang, toàn tả chân những cảnh phòng the của bạn với một người mà bạn chẳng bao giờ gặp mặt ngoài đời mà chỉ thấy ... trên màn hình! Một lá thư mà có những từ thật "đời thường dân giả" buông ra một cách rất tự nhiên từ cửa miệng của một người con gái nói quen biết thì cũng chả đúng, mà cũng chả từng bao giờ biết mặt!
Đọc mà giật nẩy mình, mồ hôi chảy dọc sống lưng, trong đầu thầm hỏi "Trời, người con gái nhà nào mà có thể ... như thế này ta?"
Và dĩ nhiên là tôi đã BLOCK bạn ngay vì đã cảnh báo trước.
Nói lại sợ bà chị không tin.
Chụp hình 6, 7 dòng đầu của lá thư gửi cho bà chị & nói: "Nè bạn chị nè. "Dễ thương" của chị nè, chị đọc đi..."
Không dám gửi nguyên lá thư vì mình "được" là ... nhân vật chính trong ấy, thằng em cũng tự mắc cở chứ!
Bà chị đọc rồi tá hoả, cũng Block luôn FB của bạn rồi bảo thằng em:
- "Block đi Dũng, đừng nhân nhượng nữa!"
Ngày hôm sau thì cả mấy chục cái Email của bạn tống tới chửi rủa.
Bạn bảo tôi phá vỡ tình bạn của bạn với chị tôi thì thằng em của chị tôi ... phải chết.
Và bạn đã thảo ra những dự án giết người bằng súng, bằng cung tên. Vì bạn có anh họ là xạ thủ bắn cung tên gì đó ở Sài gòn.
Bạn bảo vì tình hình Sài Gòn đang dịch bệnh, chứ khi nguôi ngoai là bạn sẽ đi lấy lớp bắn súng. Rồi bạn sẽ sang Mỹ nhờ cháu trai của một người cô trong giới nghệ sĩ mà bạn quen đưa qua Cali để bạn thực hiện hành vi giết người.
Và người bạn muốn giết sẽ quằn quại chết trên vũng máu trước cửa tiệm của Trung Tâm Băng Nhạc Thuý Nga Paris By Night bằng hòn đạn hay bằng mũi tên.
Mà trước khi đi giết người bên Mỹ, bạn có nguyên một list những người fans của tôi ở Việt Nam, những người hay vào Facebook nói chuyện đùa giỡn chi đó mà bạn không ưa. Bạn sẽ kiếm từng người một trong danh sách bảng phong thần của bạn, ở từng vùng miền nước Việt để mà ... tính chuyện từng người một!
Thế rồi đột nhiên qua ngày hôm sau bạn bỗng quên hẳn dự tính giết người, xoay qua biên rằng:
"Anh ơi, laptop của em nặng quá. Xin anh chuyện nhỏ là "Unblock" em thì anh im lặng, thôi giờ xin chuyện lớn hơn". Bạn xin tiền để mua cái laptop mới để "gửi thư cho anh cho lẹ!"
Sau đó bạn gửi kèm luôn tên họ, địa chỉ nhà, số phone nhà, tài khoản ngân hàng và luôn cả số Zalo gì đó của bạn, rồi cứ thế mà ngồi chờ!
Tiếp theo laptop vài ngay sau đó xin luôn đồ nấu bếp, nướng bánh mà phải là màu hồng cơ.
Cho người bạn ở Sài gòn đọc thư, người bạn bảo "Coi chừng là thư từ một người đàn ông đó".
Rồi người bạn check dùm cái số Zalo gì đó bạn đưa, thì nó đúng là tên của bạn. Bên ngoại quốc có ai biết số "Zalo" là gì đâu vì bên này không xài mạng Zalo!
Hỏi ý của người luật sư, ông ta khuyên nên thưa lên cảnh sát. Và dĩ nhiên mình nghe theo vì chuyện giết người lỡ là dự tính thật thì sao.
Sở cảnh sát nhận đơn cùng với những tin tức cá nhân của chính bạn cho cùng với tất cả những Emails mà bạn đã gửi. Nhưng cái họ quan tâm nhất là những lá thư hăm doạ với dự tính giết người.
Họ bảo:
- "Sở cảnh sát chúng tôi rất quan tâm & bảo vệ tối đa những người công dân Hoa Kỳ và chúng tôi không bao giờ bỏ qua & coi thường những lời hăm doạ tính mạng!"
Nhưng họ lại hỏi:
- "Thế ông và cô này có trả lời qua lại lả lơi về tình cảm hay không?"
Dĩ nhiên là không hề có.
Email đầu là lời cám ơn.
Email thứ hai là sự bực mình trả lời cho lời trách "sự im lặng làm tổn thương".
Email thứ ba là trả lời cho sự thô thiển của bạn khi đi nói xấu những người fans khác.
Sau đó là Block tài khoản Facebook của bạn và giữ một sự im lặng tuyệt đối mặc cho bạn lèm bèm hàng ngày!
Sở cảnh sát nói:
- "Nếu ông có được bằng chứng là chỉ là sự đẩy đưa một chiều từ cô ta thì là tốt nhất."
Email của bạn tôi cũng đã Block luôn, nhưng với Gmail một khi account bị block thì thư của bạn sẽ chạy thẳng vào hộp Spam Mails (Hộp thư Rác). Rồi sẽ nằm đó cho tới 30 ngày sau mới tự xoá đi.
Thế là tứ đó tôi phải hàng ngày theo dõi để tìm cho được chứng cớ mà sở cảnh sát muốn.
Bà chị đã nói:
- "Cứ lơ đi, đừng trả lời trả vốn gì cả thì lâu ngày cũng sẽ chán thôi."
Có điều "hay ho" phải công nhận là bạn đã ... không hề chán.
Hàng ngày bạn tự nói chuyện, tự trả lời, tự biên, tự diễn, tự khóc, tự cười rồi cuối cùng bạn ... tin luôn những điều bạn biên xuống là sự thật!!!
Bạn tin là "tình yêu đầu đời và duy nhất" của bạn nẩy nở rồi đơm hoa kết trái.
Lời lẽ của bạn thì cho là "tình yêu đầu đời" chứ thật sự với từ ngữ trong những lá thư hàng ngày, những lời tả chân thì tôi thấy bạn là một người dày dạn những kinh nghiệm trong chuyện "mây mưa nắng ráo" vô cùng.
Rồi một ngày hứng chí bạn tự phong cho bạn & tôi thành cặp ... "vợ - chồng" luôn.
Và tôi khám phá ra những lúc bạn mơ màng về những ... trận mây mưa trong tưởng tượng là những lúc bạn "thổ lộ tình cảm ... "thật"" của mình với người bạn yêu!
Ôi chao, thật sự sao tôi chẳng thấy vinh hạnh chút nào cả, mà chỉ thấy ... gai người!
Và lời của bà chị "Lơ đi lâu ngày sẽ chán" đã hoàn toàn không đúng với trường hợp của bạn.
Độc thoại đã không làm bạn chán, mà lượng Email ngày càng tăng, có lúc lên tới gần cả trăm Emails một ngày với đầy hình ảnh.
Có lúc Email account của tôi không còn nhận thư vào được vì hình ảnh, video clips bạn liên tục gởi dồn cục lại trong Spam Mail, hộp thư rác.
Bạn than "Em gửi hình không đi vì thư sáng giờ đã làm nặng máy quá!"
Lúc đó ‌tôi mới ngỡ ra là vì đống thư xách nhiễu của bạn nằm trong hộp thư Rác mà tôi không còn nhận được những thư khác!
Thế là tôi phải vào chụp hình từng bức thư của bạn giữ lại, rồi xoá bớt đi cho nhẹ máy. Bằng chứng mà cảnh sát bảo cần giữ mà, tôi phải làm thế chứ!
Cho tới một ngày đẹp trời, bữa đó chắc khó ở trong người, bạn than:
- "Trước giờ biên cho anh, chỉ toàn mình em biên cho anh không. Một câu trả lời cũng không có, chỉ đáp lại tình yêu dạt dào của em bằng sự im lặng. Một tiếng "Em ơi" êm ái cũng chẳng thấy có..."
Ôi chao, bằng chứng mà tôi chờ đợi bao lâu nay giờ đã có.
Vài ngày sau, lại có một hai Email chán nản vì bạn nói mình ên hoài bạn bị ... cạn đề tài.
Thế là không những một mà tới 3 cái bằng chứng để nộp cho sở cảnh sát luôn.
Mà ngộ cái những gì tôi biên trên Facebook, bạn đều kiếm ra những điểm mà bạn cho là những lời nhắn bóng gió tôi gửi cho bạn, thì không nói làm gì rồi. Nhưng những tựa đề những bài hát của Trung Tâm Thuý Nga đăng lên trên trang của họ, bạn cũng cho là tôi đăng để "nhắn gửi cho riêng bạn" tuy là những bài đó là do những ca sĩ khác hát, chẳng liên quan chi đến Đon Hồ.
Đã ít nhất 2 -3 lần trong những bài biên bỏ lên trên Facebook của mình, tôi đã phải chú thích tự phân bua bên dưới là "Những gì tôi biên chả gởi riêng đến ai cả, nhất là bạn. Và những bài nhạc đăng trên trang Thuý Nga-Paris By Night, tôi chẳng có tí thẩm quyền gì để mà dính líu tới. Ấy thế mà bạn cứ khăng khăng "là anh chứ không ai!"
Ừ thì có lẽ tại tôi đang cộng tác với Trung Tâm Thuý Nga nên bạn không biết để mà suy đoán như thế thì cũng ... tạm cho là ok đi..
Nhưng rồi tình trạng gia tăng đến nỗi những trang nhạc đâu đâu khác họ đăng bài hát của ai đó hát lên, bên dưới họ biên thêm cái chi chi đó, bạn cũng lại nằng nặc cho là "chắc chắn là anh Đon Hồ biên chứ không ai khác!", thì tôi dơ luôn 2 tay đầu hàng.
Hàng ngày tâm trạng của bạn vui buồn thay đổi theo những tựa đề bài hát bạn nghe ở đâu đâu ấy, rồi lại đem tự vu cho là ..."chồng yêu nhắn gửi"!
Khi đưa nộp hết cho sở cảnh sát rồi, họ bảo
- "Hồ sơ của ông nằm trong file này, có những Email từ cô này tới, ông cứ gửi vào lưu giữ hết trong đó."
Họ còn bảo nên liên lạc và gửi chứng cớ đến toà Tổng Lãnh Sự Mỹ tại Sài gòn, nơi mà bạn có thể sẽ nộp đơn để xin Visa tới Hoa Kỳ. Và dĩ nhiên tôi đã làm ngay vì có quen được một người làm việc trong đó.
Kết cuộc ra sao thì bạn sẽ biết nếu bạn có đi xin Visa vào Mỹ sau này...
Vì đã chính tay nộp hồ sơ lên sở cảnh sát nên tôi thấy có phận sự phải thông báo cho những người mà tên họ có dính líu trong những dự tính giết người của bạn mà tôi đã nộp.
Thế là Trung tâm Thuý Nga đã được tôi báo cho biết (vì bạn sẽ giết người ngay trước cơ sở làm ăn của người ta). Đồng thời người cô trong giới văn nghệ cùng người cháu trai của cô cũng được thông báo tới.
Và khám phá ra luôn rằng người "cháu trai" là một nhân vật bạn đã bịa đặt ra, vì những người cháu trai mà "người cô ấy muốn gà cho bạn mà bạn đã từ chối vì đã có "người yêu là anh Don Hồ" lại toàn là những người ở tuổi 70 -80!
Dĩ nhiên là E-mails của bạn đã được gửi kèm theo tới những người trong cuộc này vì nói miệng không thì ai mà tin cho được chứ.
Cũng trong thời gian này bạn lại gửi thêm những tin nhắn đầy khiếm nhã như thường lệ như "Em thích ăn khoai mật. Nhưng khoai của anh ngon nhất, vừa miệng mà không cần luộc!"
Ôi bạn lại ... "thổ lộ tình cảm" nữa rồi!!!
Nhưng lần này thì bỗng tức ngang, không dằn được tôi Email cho bạn 4 chữ sau bao nhiêu tháng dằn mình xuống chịu đựng sự xách nhiễu của bạn:
"CON KHÙNG MẤT DẬY"
Với tôi, 4 chữ này còn quá nhẹ cho những gì tôi đã phải chịu đựng cho gần cả năm nay.
Dĩ nhiên là làm sao bạn không nổi khùng lên cho được vì bao nhiêu lâu bạn kêu "chờ đợi 2 chữ "Em ơi"", thì nay nhận được tới 4 chữ, lời thêm tới 2 chữ lận!
Hôm đó chắc cũng gần cả trăm cái Email bay tới từ bạn.
Bạn điên cuồng hỏi ""Mất dậy" ở chỗ nào. Phải cho tôi hay để tôi biết chứ, sao chỉ chửi khơi khơi như thế rồi lại im? Nói mau! Nói!"
Rồi có lẽ sàng tới sàng lui lại những Emails trong ngày mà bạn đã gửi để lùng sục, tìm kiếm sự "mất dạy" mà đối phương đã đổ cho, bạn dọ dẫm hỏi:
- "Tôi khen ... khoai anh to, hàng anh ngon, anh tuyệt vời thì lý ra anh phải vui, sao lại bảo tôi mất dậy? Mất dậy chỗ nào anh bảo tôi nghe???"
Ôi đâu phải tới hôm nay mới mất dậy đâu, mất dậy ngay từ lúc ban đầu khi bạn gửi cái "dâm thư" 3 trang giấy "Đau Hay Không Đau" tới một người con trai bạn không quen biết đã khiến tôi Block bạn.
Mà ngộ, "bị Block" đồng nghĩa với "không muốn giao du", mà bạn lại lầm tưởng thế nào thành tôi muốn "giữ bạn làm của riêng, không muốn bạn được đi lang thang trong trang Facebook của tôi!" như bạn đã nói???
Đã mấy tháng nay bạn liên tục hỏi tôi "Em là gì đối với anh?"
4 chữ trên của tôi đã là câu trả lời cho bạn rồi đó. Mà cũng lại ngộ , rõ ràng như thế rồi mãi cho tới hôm qua bạn vẫn chưa biết, vẫn cứ hỏi tới lui hoài cùng câu?!
Bạn cũng lại thắc mắc hỏi:
- "Sao mấy người fan nhà quê của anh õng à õng ẹo, đùa giỡn không coi trọng anh thì anh vui vẻ trả lời. Con em là con gái nhà đàng hoàng thì anh lại im lặng hoàn toàn?"
Giờ tôi trả lời cho bạn hay nè: Vì họ đàng hoàng, họ đùa giỡn có chừng mực, vô hại, không giả nai. Tôi tôn trọng họ.
Còn riêng bạn, ngay từ lá thư "Đau hay Không Đau" phòng the mà chính bạn dám tự biên ra gửi đi mà không chút mắc cở, không ngượng miệng, thì với tôi bạn không có chút tự trọng của con người nào, muôn đời tôi không quởng để mà trả lời.
Bạn cũng bảo: "Những lá thư bạn biên là những thứ "riêng tư" giữa 2 "chúng ta"" mà sao tôi lại đưa hết cho người này người nọ?
"Riêng tư" nào?
"Chúng ta" nào trong này?
Sở cảnh sát họ có hết rồi, toà Tổng Lãnh sự tại Sài gòn cũng có luôn. Gần cả trăm người đã coi qua và có luôn địa chỉ Email của bạn chình ình ngay trênđó thì riêng tư chi, chỗ nào?!
Và cuối cùng, yêu cầu lần cuối bạn chấm dứt ngay sự xách nhiễu này.
Bạn còn tiếp diễn, bắt đầu từ giờ trở đi những lá thư của bạn lại tiếp tục được gởi thẳng vào hồ sơ của sở cảnh sát Hoa Kỳ, xong tôi bấm nút xoá ngay chả đọc đâu.
Những chứng cớ sở cảnh sát đòi hỏi, họ đã được cung cấp đầy đủ rồi, bạn biên cho lắm nữa rồi cũng sẽ chỉ nằm trong hồ sơ lưu trữ ở sở cảnh sát & cũng chỉ tự bạn đọc những gì bàn tay của bạn tự biên ra mà thôi.
Và nếu như bạn còn làm tới nữa, những lá thư không tưởng tượng được từ một người con gái như bạn sẽ được post lên trang Facebook của chính bạn để chính bạn bè & những thành viên trong gia đình của bạn được "thưởng lãm" những sự "ướt át" của chính bạn biên xuống. Bạn sẽ được nếm mùi đau khổ mà bạn đã gây ra cho người khác & chính bản thân.
VÀ CUỐI CÙNG, NẾU CÒN QUÁ QUẮT THÊM NỮA, TÊN CỦA BẠN SẼ ĐƯỢC NÊU RA TRONG NÀY LUÔN, KHÔNG CÓ SỰ NHÂN NHƯỢNG NÀO KHÁC.
Tôi đã trở lời thẳng với bạn trên này như thế này thì tôi sẽ làm & đây không phải chỉ là lời hăm doạ!
Bởi thế, bạn hãy dừng ngay lập tức đi.
Và tuần tự, vài cái Email trước đây tôi đã biên để nói bạn dừng sẽ được tôi post lên cho mọi người đọc để mọi người thấy những gì tôi biên có phải những lời "chửi bạn" như bạn đã nói hay không.
Lý do mấy tuần qua tôi không biên bài là vì những bức hình đăng lên đều tuần tự sớm chiều bị bạn tự do ... lột trần trụi một cách khả ố, khiến cho mỗi lần bỏ hình mình lên tôi lại cảm thấy ... gai người, lại gỡ xuống!
Hy vọng không bao giờ trong đời còn phải nhắc đến tên bạn.
Hy vọng trong tất cả những bài tôi biên sắp tới đây sẽ không còn phải kèm theo dòng chữ lãng thật lãng:
"Những gì tôi biên không hề nhắn bóng gió cho một ai, nhất là bạn!"
Don Hồ
Thứ tư 11 tháng 08, 2021.

Nguồn: https://www.facebook.com/DonHoSinger
Hình đại diện
Bạch Vân
Bài viết: 5388
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 19:19
Gender:

Re: Phết-búc

Bài viết bởi Bạch Vân »

          



  • hahaha đọc xong đến vái các ông bà tửng " fan cuồng" này :bow3:
    tội nghiệp Đon Hồ bị mụ khùng dzí :lol:


          
Hình đại diện
nắng thủy tinh
Bài viết: 3530
Ngày tham gia: Thứ sáu 15/05/15 06:14

Re: Phết-búc

Bài viết bởi nắng thủy tinh »

Hihi, Bạch Vân :cafe: :flwrhrts:

Đọc một hơi dài mới thấy DonHo đang "bức xúc" dữ dội hén hihi. N nhớ lâu rồi Lưu Đức Hòa cũng bị một "fan cuồng" vật cho khổ sở luôn á :D
Hình đại diện
nắng thủy tinh
Bài viết: 3530
Ngày tham gia: Thứ sáu 15/05/15 06:14

"Soái ca"

Bài viết bởi nắng thủy tinh »

Soái ca

Cái hồi mà ông dượng tui mới đắc cử thành ông 45 ( đánh bài cào thích hai con số này), tui thì ở Úc cũng xem báo và nghe bàn tán thôi. Thấy các nghệ sĩ rần rần bỏ chạy khỏi nước Mỹ ( xem trên YouTube). Thiệt tình mình cũng hoảng. Người như vậy mà làm tông tông thì chết nước Mỹ rồi. Mới lên chưa gì đã cấm công dân 6 nước Hồi giáo nhập cảnh, rồi xây hàng rào biên giới, rồi gây thương chiến với TQ.... Đủ chuyện xấu về dượng.

Khoảng hai năm sau đó , tui thấy chính sách của ổng có phần đúng dù ít được lòng một số bà con. Bên Úc, giới trẻ ghét ổng dữ lắm. Bên Mỹ thì cha mẹ với con cái cũng hục hặc nhau về chuyện này. Đến độ có chị bạn tâm sự : Em với ảnh ly thân , rồi sau này cả hai cũng muốn tái hợp vì ai cũng có tuổi rồi...., Cái rồi ảnh ủng hộ bác Bi, em ủng hộ dượng. Em thấy... không thể sống chung lần nữa. Lần này em rời xa mà không ân hận, luyến lưu....

Má ơi! Tui khuyên : đó là chuyện người ta tại sao lại để xen vào hạnh phúc gia đình.... Cổ trả lời : không! Người ủng hộ một ai đó cũng toát lên cái bản chất của họ. Em muốn một người đàn ông mạnh mẽ dù đúng hay sai. Người đàn ông phải là....soái ca của em, còn không thì... ế cũng được....

Mấy ông nghe chưa, mấy bà bây giờ lý tưởng lắm chớ không như ngày xưa. Thảo nào thấy nhiều ông xấu đau, đầu trọc, tay chân thì xâm trổ mà có nhiều em mê chết. Mà xưa nay trong sách vở, bao giờ cũng đề cao người đàn ông suy nghĩ đơn giản, hứa là không quên lời, khi làm việc gì thì quyết đoán dù độc tài, có thể vì nước quên mình, vì tình chết bỏ..... Bởi vậy được gọi là ... soái ca cũng phải có một thời máu đổ thịt rơi, chớ không phải ai cũng được danh hiệu đó.

Tui thì thấy bà dì tui ( hoả tiễn liên lục địa bắn chưa tới) lúc nào ánh mắt cũng nhìn ông dượng trìu mến ( xem tv ) là tui biết bả mê ổng rồi. Đàn bà nhiều khi hôn nhân là có thể có lý do khác ngoài tình yêu. Nhưng để sống chung có sự tôn trọng , kính phục...thì cánh đàn ông phải sao sao đó mới được, chớ không phải chỉ có tiền hay đẹp trai ....là tất cả.

Trở lại cái chuyện Afghanistan đang nóng hổi xem mấy đời tổng thống giải quyết ra sao : Ông Bush thì đem quân vô, ông Ba luôn hứa đem quân về nhưng rút cục lại .... tăng quân. Chỉ có ông dượng hứa đem quân về mà ông đã làm được. Mấy chục ngàn quân rút về mà phe Taliban im re. Tới ông Bi thì quân còn có hơn hai ngàn mà làm lụp chụp để mất mặt quá.

Rút quân bao giờ cũng khó và chịu nhiều thiệt hại. Ông tướng nào mà giao nhiệm vụ rút quân là rầu lắm. Lịch sử chiến tranh VN có nhiều cuộc rút quân thành công và làm nên chiến thắng. Những cuộc rút quân trong kháng chiến chống quân Nguyên là một thí dụ. Trước đoàn quân đông đảo của họ, ta phải rút . Nhưng trên đường rút là làm vườn không nhà trống, lấp giếng nước, làm bẫy.... khiến địch quân tiến vào không có cái ăn, không có người bắt làm nô lệ. Hoặc như Ngô Thì Nhậm, rút lui trước sự xâm lăng của quân nhà Thanh. Rút về trấn ngay chỗ hiểm yếu khiến đoàn quân kia đang tiến phải dừng lại. (Trong quân sự , hành quân mà dừng lại là chết.... ). Mỹ cũng thành công khi rút quân khỏi Khe Sanh bằng cách để lại một tiểu đoàn TQLC thiện chiến VN ( Trâu Điên ) làm vật tế thần cản sự truy kích của CS BV.( tiểu đoàn này chết sạch, xoá tên luôn ). Hoặc lúc rút bỏ tây nguyên theo lệnh tt T, không giữ được binh lực mà còn làm tinh thần chiến binh sụp đổ dây chuyền .... Nói để biết người rút quân thành công cũng là một anh hùng.

Ông dượng tổ chức rút quân thế nào?. Ổng đàm phán với Taliban. Chớ sao, uýnh không thắng thì phải đàm phán nhưng cũng phải có điều kiện. Thả một trái bom " mẹ " làm chết mấy chục chiến binh Taliban rồi nói chuyện phải quấy họ mới nghe, chớ khom lưng hay quỳ gối thì sức mấy. Phe kia cũng phải bắt bài chớ, ông này nói là làm, thôi nhịn cho nó lành, Mỹ đi rồi làm gỏi Kabul cũng chưa muộn. (Chả bắn ông tướng Iran cái một mà, bữa ổng bắn, đám nghị sĩ dân chủ đái ra quần, tưởng thế chiến thứ ba sắp đến nơi, vội họp bàn thảo cái luật là "uýnh ai phải xin phép quốc hội" ).

Nên bây giờ ông dượng tui kém thế rồi, không phải vì chính sách ổng dở mà ổng cái kiểu có sao nói vậy, không được lòng người ta. Nhưng ổng vẫn là ... soái ca của bà con hâm mộ. Sao mà tui tiếc cái thời xăng rẻ, thế giới yên bình không đại pháo nổ đùng đùng của soái ca quá. Ôi! Soái ca vừa đi là Trung Đông máu lửa, Af lộn xộn, TQ sẽ uýnh Đài Loan nay mai thôi mà người Việt ở nhóc bên đó. Soái ca ! !!!! Chàng hãy mau trở lại....


Nguồn: https://www.facebook.com/jimmynguyen.nguyen.35


:giggles: :lol2: :rotfl:
Trả lời

Quay về “Nhà của bạn ..”