TÌNH BẠN
Bạn đồng đạo
Lãi Đại săm soi hoài cái bình trà "Gan Gà", cổ lổ xỉ đã tự động tráng một lớp cao màu nâu sẫm bên trong vì thời gian ngấm sâu vào thớ đất đã là chất liệu tạo nên chiếc bình này,
Lão nhớ thằng bạn già huynh trưởng gia đình phật tử Tu nhiều hơn Hú đã nhọc công tha về từ Đài Loan hào phóng "kính điếu cúng giường" cho lão nhân ngày mừng thọ Thất Tuần của mình tới nẫu gan nẫu ruột.
Mới đó mà trái đất đã xoay tít mù, chóng mặt xây xẩm rồi ngủ gục một giấc dài mười năm chưa chồm dậy nổi...
Bài thơ Chén Trà hắn ta ngẫu hứng phóng bút trên đoạn hành thiền ngang đỉnh núi Maradona đến Kim Sơn Tự khiến Lão Đại sau một đêm "quán chiếu" quắc cần câu hai chầu rượu Tây đã nổi xí muội hỏa luộc nên một khúc tâm ca ướp chút thiền vị này.
Để mỗi khi có dịp trùng phùng nhóm bạn già mặt già mày mà ngón tơ còn buông mãi lại gân cổ lên mà kéo, Bao nhiêu cụ là bấy nhiêu "bè", không cần lắng nghe cũng sớm thấy đại dương mênh mông.. toàn là "bè vượt biên" không thôi! Già là già hôm nay, chớ hôm qua hả, khi chưa biết ra ngẩn vào ngơ vờ vờ vịt vịt cũng đã từng là quan hai, quan sáu trong triều đó nghen.
Nghe Tình của Bạn... ngẫm Bạn của Tình cũng vui vui, buồn buồn, nhớ nhớ, quên quên...
Lão quắt quay nhớ bạn như trăng nhớ gió, như thơ nhớ người, như bút nhớ nghiên, như mồi nhớ rượu, như thuốc lá nhớ cà phê vây đó! Những bạn hiền chiến hữu mỗi ngày mỗi vắng. Vắng tênh như giọt lệ vắn dài khô khốc chảy ngược vào tim sau những buổi lễ phủ kỳ và những chiều buồn nghĩa trang hiu hắt phủ đầy lá héo vàng khô. Ôi sao nhớ quá bạn bè! Tri âm đã khó kiếm thì tri kỷ biết tìm ở đâu ra khi đồng đội xuôi tay thở hắt, dứt duyên giũ nghiệp!
Bá Nha Tử Kỳ thời nay kẻ chưa chết lâm sàng, người chưa nghe xuyên nửa màng tang hai khuông nhạc Bò Lé Ro Chết Chùm Nhum Chết Chung Một Chùm là đã lấy dây đàn Tỳ Ông xiết cổ nhau, giật đàn Tỳ Bà của nhau đem bán "Chợ Trời Mê Lộ" rồi còn gì?
Bớ người thơ Hải Nhuận, chừ mi nơi mô rứa hè?
Bạn đồng đội
Giữa đông, hồ sen sau vườn đã tàn úa từ dạo cuối tháng mười một.
Hoa và ngó sen Lão Đại đã chờ cho khô hằn, cắt đem cắm trong độc bình chưng trong thạch thất rồi. Lá sen hồng còn đâu mà hứng sương anh sương em pha trà đây chớ!
Bất giác, tiếng pháo đì đùng tiễn đưa cửu huyền thất tổ ngày mùng năm Tết Quang Trung Đại Đế từ nhà hàng xóm theo ngọn gió bấc xộc tới. Âm thanh khô khốc gãy gọn, cố ngoi lên từ thung lũng vịnh chen qua nghe như tiếng AK 47, XM 16 , B40, M72 vọng về từ chiến trường chuỗi ngày xa xưa cũ.
Thở dài một hơi... dài mấy cây số, Lão Đại uể oải lò mò gậy trúc bước đến nhà kho. Cái kho chứa đồ cổ thằng em Tóc đạp ta nhăn đã bỏ mấy buổi chiều chủ nhật, trốn xuống Tịch Liêu Quán để luyên Ỷ Thiên Kiếm hay đi xem phim cô gái đầy lông hay Đồ Long gì đó, lụi hụi đóng cho ông anh già cổ lổ sỉ của nó, Lão lục lọi giữa đống mề đay nắp phéng "mồ ma mỹ ngụy" soda Cà Na Đá nằm lẫn lộn với đống vỏ chai Cordon Blue, moi ra mấy cây pháo hoa còn sót lại sau Lễ Đập Lộn Xứ Cờ Hoa 4/7 năm ngoái, đem ra sân kèm thêm một mồi lửa Zippo xăng Tým rỵm cho thêm màu mè hoa lá hẹ sành điệu nghệ điệu gừng.
Tiếng xoẹt xoẹt, xè xè của Hỏa Đại - một trong Tứ Đại Đất Nước Gió Lửa hôm nay không giống như tiếng pháo bông hay tiếng thiên lôi đả giữa bầu trời thiênthanh! Hay tại Lão Đại hãy còn đang mê man đắm mình ngụp lặn trong giòng sông hoài niệm? Tiếng rít của pháo thăng thiên nghe như tiếng hỏa châu bay đêm trắng mắt hành quân tái chiếm Quảng Trị của mùa hè đỏ lửa 1972. Lão Đại hạ tay xoa xoa bắp vế bây giờ đã teo nhách như cây cà rem mút xong trụi lũi, tưởng chừng những vết bầm tím vì tay "thụt xi nhô", miệng thét xung phong Sát Cộng thuở còn trai trẻ hằn lên thật rõ...
Ngồi giữa cái lò nướng người Quảng Trị điêu tàn, cặm cụi lấy lưỡi lê M7 A1 mòn như củ đấm vì cắt cổ mổ hầu vi xi mà đẽo nhọn một đầu khúc gốc cây sim núi rừng Trường Sơn để cắm cái đầu lìa khỏi cổ cho "thằng em" với khúc mình dập nát vì đạn pháo 130 ly ba má nhìn không ra của nó. Đặng cho đến khi quan tài phủ kín Poncho, thẻ bài ngậm miệng theo chuyến phi cơ tiếp tế C130 từ phi trường Phú Bài về đến hậu phương Hòn Ngọc Viễn Đông, đặng cho con Lài vợ nó đi nhận xác chồng đỡ tủi thân! So ra vẫn còn đở tủi hơn mấy thằng cu con Ba Ke lông măng chưa đầy mép mỏng dại ngu đần xẻ dọc Trường Sơn đi cướp nước tan thây không còn một nắm dưới mưa bom trải thảm pháo đài bay B52 của đế quốc Mẽo!
Hỡi binh nhất Thạch Căn! Người bốn mươi năm cũ! Hồn ở đâu bây giờ! Lão khóc cho đồng đội. Khóc rưng rức tồ tồ còn thảm thiết hơn mấy chàng tài tử bảnh trai trong phim bộ Nam Hàn khóc người iu bé nhỏ bỏ nhà theo trai! Lão Đại sa hạt ngọc ... trời ơi đất hỡi! Có điếu thuốc Marlboro trắng trong tinh tuyền và ly cà phê đen như mõm chó Starbucks không đường dằn thêm cục muối aB làm nhân chứng quả cảm đây nè.
Đêm nay, lúc mười một giờ mười một phút, giờ đất tha hương
Nơi Thạch Căn ở, chỉ có nơi Thiên đàng hay Địa ngục mới biết là mấy giờ!
Lão móc cellphone hỏi cụ Thiên Tào, Thiên Tào nói bận đi ngựa với mấy em bébé bònbon hai má dài thòn ở Thành Hồ rồi!
Lão "bẻ cổ vịt" máy truyền tin PRC 25 ăn ten lá lúa, hê cho cụ Bắc Đẩu, Bắc Đẩu im lặng vô tuyến!
Lão Đại lồm cồm bắt thang leo lên Da Hu Chát réo ông Trời: thằng em mang máy trả lời: Thẩm quyền ui! PC đại bàng bị mí em du kích dích ku nào bày hàng khuyến mãi cả mẹt CAM, không work!
Mắc dịch thiệt nghen! Mồ tổ cha bây,lũ vịt chạy đồng! Lão vén môi chửi đổng!
Ủa! có lý nào các cụ khỉ này đã bán linh hồn cho bầy yêu nhền nhện ở một góc phòng, nơi mồ tố nữ hay xóm chợ chồm hỗm bên bến đò trưa rồi chăng?
Bạn vong niên
Bình nước mưa bốn gallons hứng để dành cho những buổi Thiền Trà độc ẩm không còn một giọt!
Con bé bán nước miếng dạo trong xóm Đạo hôm nay bận rộn cái khỉ khô gì mà mãi tới giờ này không thấy bóng nó đâu vậy cà?
Hôm nay việc "xôi vò, giò thủ" của giáo xứ đã xong trước Tết rồi kia mà!
Thường khi, nó cũng hay xẹt tới xẹt lui xạo sự, tỉ tê chuyện lan điệp, edit & mix dây chuông, mái chùa, gọt đầu bôi dầu hắc cắm lông Vịt Con cho nhau của bá tánh lắm kia mà!
Tám chuyện tào lao bát đế ... vô thưởng vô phạt, chuyện khoai lang chức nữ, đám mưa ngâu đạp nhầu lưng qụa, nhịp cầu Ô Thước sút đinh tuột ốc, mưa máu Mậu Thân, cố đô mè xửng, nón bài thơ che rợp bóng cầu Trường Tiền sáu vai mười hai vế,
Chuyện từ Bắc vô Nam tay cầm bó rau, tay kia cầm sợi dây để dắt con cầy ...
Chuyện nông thôn đồng áng Nam Bộ, đục lỗ cưa cây chặt khúc so đũa cấy meo nấm mèo nấm chuột, nấm đông cô, đông cậu..,
Tám chuyện nữ công gia chánh tóc luộc chấm chao của con bé bán nước miếng xóm đạo đối với Lão Đại cũng đỡ buồn khi tuổi già bóng ngã sập lên đôi vai gầy guộc nhỏ đã gãy gánh sơn hà từ một dạo tháng tư.
Ái da da! Chắc con khỉ con này lại đi cà kê dê ngỗng ở bãi tha ma mồ tố nữ; tò mò coi lễ cầu siêu trai đàn chẩn tế, đạo sĩ thương vồ hốt cốt chà giấy nhám mấy con yêu nhền nhện bỏ vô Bô hồ lô, hay lại đi tám với mấy cụ cố nãi nãi đeo mặt nạ nhi đồng lê la ngồi bán dưa ôi rau ế ở miễu âm hồn dưới rặng ô rô cóc kèn kế bến đò trưa rồi không biết chừng!
Dẫu gì, con bé dễ thương xốc vác nhiệt tình, thật thà ngu ngơ vừa phải, biết sống có tình có nghĩa này cũng là bạn vong niên tốt của lão đó chớ bộ!
Cô ca sĩ VTN đầu năm đã tặng Lão Đại hai món quà thật dễ thương: CD, DVD trong đó cô hát một khúc tình ca quê hương của lão, gây qũy cho mấy thằng bạn đui qùe sứt mẻ đang còn lê lết từng ngày cuối đời ngồi đếm mặt trời thức ngủ ở một chốn không bình thường xa lắc xa lơ. Lão có cũng khá nhiều bạn vong niên đó chớ! còn cả đàn Oanh Vũ, ngành Thiếu GDPT nữa chi?
Bạn đồng hội đồng thuyền
Kể từ khi Lão Đại đổi tên thành Lão Dại, nghe lời đường mật Ong pha hóa chất Chệt từ xiêu thị chú Xèng (chú Xèng đầu xóm BomBo nam cực địa cầu của bé hộp, em ghẻ lâm ngố) của Lão Sáu cọ quẹt kiêm nghề tay trái vặt lông vịt con bỏ mối cho quán nhậu Quê Hương là đùm khế chua lè chua lét đến nay, lão wải chè đậu đỏ bánh lọt luôn.
Lão Sáu cọ quẹt là anh em họ Hồng Bàng với lão, xách đít tò tò theo đuôi lão Sáu gần hai mươi bốn mùa lá rụng, sa đà bất kể ngày đêm với sòng bầu cua cá dê tôm gà ở ấp chiến lược kế khu chợ trời ơi đất hỡi tào lao xịt bộp... Gia tài trí tệ khánh kiệt, thơ nhạt lạt phèo, nai cheo lủ khủ, mụ cả linh hồn đáng yêu đáng ghét ngây thơ vô số tội từ khi mang tả cho đến lúc rới khố banh xà rông coi chơi (on sà lon bon tê bòn!)
Lão có duyên tái nạm với cụ gái Huyền Gân, vốn là cháu đích tôn cà nông xông hoài không tới của công chúa Huyền Trân cống Cáo Hồ, Cụ Na thời tiền sử từng ngồi còng lưng trong phủ ôm máy quánh chữ Olympia có dây ruy băng hai màu đen đỏ mà gõ lọc cọc âm như tiếng vó câu bên song cửa. Cụ Huyền có hàm răng đen như hạt na huyền. Sau này lão Đại bày mâm xôi đậu phộng, luộc con gà mái thiến, kẹp nách một lít rượu Gò Công ai đong nấy húp, đặng làm lễ bái sư thọ giáo đường gươm oan nghiệt dũng sỡi diệt gian trừ bạo của cụ Huyền Na. Úi má ui! Tiếc thay tay lão đã run run, trí tệ đã hom hem coi mòi có triệu chứng nhũn não nên cũng chưa mần nên cơm cháo gì trên chiến trường con chữ âm binh thiên linh địa cái.
Khi lá thu rơi bịch bịch ngoài nghĩa trang chợ chữ, lão rúc vào am, vói tay lên bàn thờ Phật, mở máy tụng Kinh A Di Đà của chú em đồng đạo PhD kính biếu thắp lên ngọn lửa tình người từ mấy cc còn sót lại từ cây đèn mù u phủ mờ trầm tích kỷ hà rêu phong xám xịt.
Dưới ánh Tuệ Quang soi sáng trí huệ, lão tỉnh hẳn giấc hôn trầm. Lão giờ đây lông thể đã rệu rã như lá bã đậu quân trường sau khi bầy trẻ đàn em hậu duệ Thiếu Sinh Quân tan hàng cố gắng giữa mùa xuân năm ấy!
Tay run run lòng tràn xúc cảm, trân trọng xé bao thư viễn phương từ trời Tây gửi đến của bà bán bánh mì thịt người, bạn thâm giao của lão... Câu chúc in sẵn bằng tiếng Phú lãng Sa rõ nét. Chữ viết tay bởi bút bi tròn trĩnh như tấm lòng kẻ ở miền xa nhảy nhót bản luân vũ mùa đông từ kinh đô ánh sáng làm lão lắng lòng. Tuyết đổ bên kia mà nắng ở bên này.
Một bao nylon nhựa tái sinh loang lổ vết ố của meo mốc ôm chầm 191 hột Mai mà cụ Huyền Na đã nhọc công đi thu gom từ quê nhà gửi sang Tây. Để rồi lại từ Tây, bà bán bánh mì đóng bao bì cho Mai quay sang đất Mỹ! Cuộc vạn lý trường chinh băng ngang hai đại dương thăm thẳm nghìn trùng mới ý nghĩa làm sao!
Lão liên tưởng đến cuộc hành trình mở đất phương Nam của cha ông. Lão chạnh nghĩ đến những hồn ma bóng quế lang thang thất thểu cuối đất gầm trời rừng sâu đáy bể của những thuyền nhân đi tìm lẽ sống. Lẩn văng Thẩn là tên khi vô quốc tịch xứ cờ bông của Lão Đại mà!
Lão cặm cụi rửa lại từng hột, Mai Vàng Bách Việt đối với Lão Đại là Ngọc Quý Trời Nam!
Có bốn mươi tám hột nổi lều bều trên mặt nước. Coi như trớt quớt mắm ớt, ươm không đậu, đành phải hy sinh vậy!
Hai mảnh vỡ từ một hột vô thường nào đó lững lơ trong tách, nhìn như ánh trăng lưỡi liềm đang soi bóng nơi lão cất chòi rơm làm chốn bình an sáng Tu chiều Hú.
Ngày cất tiếng cười ha hả chào đời thứ bảy mươi, Lão Đại trịnh trọng gieo hết một trăm bốn mươi hai hột Mai trong nhà kính, cũng là ươm lại mầm kỷ niệm bốn mươi mốt năm với cái tên của vị nữ tu, người yêu đầu đời cùng tấm lòng thương mến của hai người bạn thân qúy phương xa.
Khi mặt trời đứng bóng hôm nay, Lão Đại thốt nhiên nhớ quắt nhớ quay khúc xương sườn của Lão đang chống xuồng ba lá trôi nổi về phương Nam, lối về đất Mẹ.
Vừa nghe giọng đọc ngây thơ vô số tội đầy tình cảm chân phương của cụ Huyền Na với bầu tâm sự cùng đấng sinh thành của cô bé đã có những ngày từng kêu lão là sư phụ.
Cô bé dễ thương này thật biết sắp xếp con chữ ghê đó chớ!
Hay lắm em gái! "người đàn ông trong anh xấu xa| người đàn bà trong em ngốc nghếch" .
Không dám ngốc nghếch đâu, cô em gái thông minh của lão !
Half Moon Bay Mar 9 2013. lập xuân Qúy Tỵ. dzuylynh