Thang âm

Trả lời
Hình đại diện
Dzuy Lynh
Bài viết: 188
Ngày tham gia: Thứ tư 13/05/15 22:52

Re: Thang âm

Bài viết bởi Dzuy Lynh »

          
Hình ảnh
(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài thơ)
https://app.box.com/shared/fxdlschws17me34qs9ir


GẶP NHAU GIỮA MÙA XUÂN
thơ tân hình thức Dzuylynh | Ấu Tím diễn đọc
(đàn bầu: nghệ sĩ Tất Tùng – Sáo: nghệ sĩ Bảo Cường – đàn tranh: nghệ sĩ Phương Thư)


Đã nghe trong mưa giữa phút giao mùa hạt mềm nhung nhớ.
Chúm chím nụ đào môi cười em hé nờ cánh nhung tơ.
Nghe suối thơ reo khúc khích giọng cười, âm ba ngọt ngào vô tận.
Là em, là em.
Anh đang có đó phải không?
Tuyết đã tan chưa nơi anh ở, chổn thiên đường mơ ước.
Chỗ hôm nay không có nhân gian, nơi ngày ấy vó ngựa đã khua vẹt mòn dấu chân dĩ vãng.
Nỗi buồn quanh quẩn gần xa .
Xát lên nhánh tóc mai dáng liễu trang đài em dấu ái, chừng như đã có màu ngân bạc.
Là em. Là em đó, anh có biết không.
Làm sao, mình gặp nhau giữa mùa xuân anh nhỉ.
Anh có thấy gì không.
Mưa Xuân rải hạt đều trên ngón chân chim khóe mắt.
Thời gian, món quà em chưa một lần mong ước cũng đã pha tan trong một mảng gam màu.

Ly rượu rót cho anh trong phút giao thừa, trước trầm hương nến tỏa.
Đáy mắt em nhạt nhòa di ảnh, anh cúi đầu nâng thánh giá trên tay.
Cùng đồng đội vác trên vai cỗ quan tài thế hệ còn thiếu lời ghi báo tử.
Cốc vọng tửu em đã pha lệ hồng giọt máu .
Anh hồn thiệng còn chưa vơi nửa ngụm sơn hà.
Quê hương mình chìm trong biển lửa xuân xưa, tổ quốc ta tiêu vong bởi thời tàn vận mạt.
Ba mươi tám mùa xuân đã trầm tư hương khói miếu đền thương hận.
Nửa thế kỷ cũng đã gần đong đủ nợ trầm kha
Xót xa em biết mấy cho vừa; chát chua đời ván bài sấp ngữa.

Gió đã về chưa cho lạnh nguội bầu huyết hận lưu vong.
Mưa đã về chưa cho trắng trong rạng ngời pho liệt sử
Nắng đã về chưa cho ấm nhụy xuân khai.mãn độ
Anh và Em, ta hẹn nhau ở mùa xuân hy vọng.
Khỏang cách mấy mươi năm chiều dài cũng vừa đủ để quên và để nhớ
Bao nhiêu năm ly hương viễn xứ, bấy nhiêu lần Xuân đến Xuân đi.
Mấy mươi năm em lạc mất xuân thì, âm dương gãy nhịp cầu tri kỷ.
Nhớ về anh, án thư mờ nét chữ. Chênh vênh đời mực tým khúc giao thi.

Đã thấy trong Xuân rạng ánh mắt môi cười.
Anh nhớ nhé, đừng quên lời ước thệ.
Mình hẹn nhau gặp giữa mùa Xuân
Mình hẹn nhau gặp giữa mùa Xuân...


dzuylynhJan.222013
          
Last edited by Dzuy Lynh on Thứ ba 19/05/15 05:59, edited 1 time in total.
Hình đại diện
Dzuy Lynh
Bài viết: 188
Ngày tham gia: Thứ tư 13/05/15 22:52

Re: Thang âm

Bài viết bởi Dzuy Lynh »

          
Hình ảnh
(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
https://app.box.com/shared/99usqkhj7o


TRỞ VỀ TỈNH THỨC
sáng tác& trình bày Dzuylynh


Ngủ đi em! Ngủ đi em!
Ngủ ngoan! Tôi ru em giấc mộng an bình
Lời trần tình đẫm ướt trang kinh
Hạt lệ hờn đừng để hoen mi
Từng sợi buồn rồi sẽ tan đi, rồi sẽ tan đi!
Hãy ngủ ngoan, ngủ ngoan
Xin cho em giấc mộng an bình
Đời mình chỉ là nhánh rong rêu
Rừng chiều vọng về giữa thinh không lời ru hời …
Hãy đến đây! Với trái tim thắm mãi nụ cười
Để bước chân đến với cuộc đời!
Bước xuống phận người , rũ hết bụi đường…
Cuộc hồng trần đã lắm tai ương,
Hạt bụi vàng xóa vết đau thương …
Ngủ ngoan, em hãy ngủ ngoan …

Mờ nhân ảnh tan vào hư không
Mộng về Tâm chỉ làm tâm động!
Trở về Tỉnh Thức nhẹ như bông …
Mộng về sông, sóng xô ảo vọng
Mộng về mây trắng trời phù vân
Trở về em!
Ngủ ngoan, xin cho em giấc mộng an bình
Trở về em!
Hãy về nghe Miếu Đền lặng thinh
Tiếng đàn đêm chở một thời kinh
Giòng sông trăng thao thức gọi em về
Giòng sông trăng thắp sáng chờ em về
Giòng sông trăng thao thức chờ em về …



half moon bay mùa ngâu 2009.dzuylynh.
          
Hình đại diện
Dzuy Lynh
Bài viết: 188
Ngày tham gia: Thứ tư 13/05/15 22:52

Re: Thang âm

Bài viết bởi Dzuy Lynh »

          
Hình ảnh
(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe truyện ngắn)
https://app.box.com/shared/adqmuu14puj0ts9avvzy


Tên Việt Trên Đất Mỹ
Truyện ngắn Khuyết Danh . Dzuylynh diễn đọc

Cũng như đêm cuối cùng của Đường Tăng trằn trọc không sao ngủ được, chờ ngày mai vào yết kiến Như Lai để lên kiếp Phật. Cụ Phúc đêm nay cũng vậy ! Ngày mai cụ tuyên thệ vào quốc tịch Mỹ. Cụ nằm trăn trở nghĩ đến cả mười năm trời dằng dẵng, từ khi đủ năm để hợp lệ nạp đơn đến những đêm đứa con trai đi làm về chở cụ đi học lớp luyện thi vào quốc tịch ở văn phòng USCC. Cụ nghĩ nó như con thoi giữa 2 thế hệ. Trong tuần đưa cụ đi học tiếng Anh, bắt cụ phải trả lời điện thoại "hello" chứ nói "tôi nghe đây" làm sao Mỹ hiểu được. Cuối tuần đưa con đi học tiếng Việt, mắng con gọi xe "fire truck" là "xe lửa", phải nói là "xe cứu hỏa" hay "xe chữa lửa" chứ. Nhiều lúc cụ thấy phải chi mà thằng chắt đi học tiếng Anh, còn cụ đi học tiếng Việt thì mới đúng theo lý tự nhiên của trời đất.

Thoạt đầu cụ tưởng cả lớp luyện thi vào quốc tịch này, đầy những cụ tuổi gần đất xa trời, học để giết thì giờ, cho bớt nỗi buồn xa xứ. Vậy mà ngày bà cụ Ngà thi rớt, cả lớp xôn xao lên như ngày Mỹ rút quân ra khỏi Việt Nam. Thực ra thì bà này rớt cũng đáng đời lắm. Đời thuở nào ông quan tòa hỏi tổng thống Mỹ là ai, bà cụ lại trả lời là Nguyễn văn Thiệu thì đậu làm sao được?

Sinh nhật người nào trong lớp, bà cũng làm cho một cái bánh gà-tồ rồi bắt các cụ vây quanh hát "Happy Birthday" Cụ không biết đến ngày chết thì người ta có hát "Happy Deathday" không, bởi vì cụ nhớ bên quê nhà những ngày kỵ giỗ mới thật là quan trọng. Con cháu tụ họp ăn uống 2, 3 ngày liền. Chứ ngày bước vào trần thế khổ ải này, người ta phải dày công tu hành để thoát ra khỏi vòng luân hồi, thì mừng rỡ ngày sinh để làm gì ?

Vậy mà thời gian thấm thoát qua đi, rồi cũng đến ngày cả lớp đi thi. Các cụ sáng sớm đã ngồi đầy ra ngoài phòng đợi của sở di trú trong tòa đô sảnh thành phố. Cụ nghĩ ngày xưa đi thi Hương, thi đình cũng chỉ nhộn nhịp đến thế là cùng. Con cháu đem theo cho nào là bánh trái, nước uống, cả ghế xếp để ngả lưng, như thi vào quốc tịch đến mấy ngày trờị Bây giờ trí nhớ các cụ kém cỏi, học được tiếng Mỹ chữ nào, vài bữa lại quên hẳn đi không biết phát âm làm sao. Cho nên đi thi, cụ nào cũng viết chi chít, như xâm mình trên tay , các câu trả lời phiên âm ra tiếng việt. Thằng cháu cụ Tốc thì cứ nhắc đi, nhắc lại Ngoại nhớ ngày lễ quan trọng nhất của Mỹ không phải là Tết, mà là ngày Độc Lập nha!. Cụ lại kéo tay áo lên lẩm bẩm kiếm chữ IN ĐẺ BÊN ĐÀNG . Bà cụ Ngà hỏi với qua "có phải là ngày Tây về nước không, cụ Phúc?". Cụ đành thở dài, biết ông tòa muốn đánh rớt thí sinh nào thì chỉ cần bắt hát bài quốc ca Mỹ là thí sinh đó rớt ngay.

Vậy mà Giời phù hộ, cả lớp đậu hết. Cụ còn nhớ ngày ăn mừng tân khoa, cụ nào cũng hí hửng như những đứa trẻ con vừa lên lớp, cầm vẫy lá cờ Mỹ để chụp hình lưu niệm. Bà cụ Ngà hôm ấy đẹp hẳn ra, mặc cái váy đầm thay cái quần đen vừa nói "Con gà tui lội sông" (congratulations), vừa high-five, vừa "hug" mọi người. Cụ thấy mọi người như trẻ ra dến cả chục tuổi. Có thể là vì cái ôm nồng nàn da thịt của bà cụ Ngà làm cụ thấy trong người đổi thay như cả một mùa xuân hừng hực kéo nhau về. Có thể là vào quốc tịch mới, làm người ta tưởng như đổi thành một kiếp người khác, trở lại cái tuổi tập ăn tập noí, nên hồn nhiên như một đứa trẻ thơ.

Thế mà đêm nay cụ lại trằn trọc. Một phần là vì cụ cứ nghĩ đến ngày mai ở tòa đô chính, ông thị trưởng thành phố tổ chức nghi lễ tuyên thệ vào quốc tịch riêng cho cộng đồng người Việt, để đánh dấu một chặng đường gần phần tư thế kỷ tàn cuộc chiến tranh của người Mỹ tại Việt Nam. Ông chủ tịch mấy hôm nay hăm hở nhắc nhở bà con mặc đồ cho đẹp để lên truyền hình. Mọi người học thuộc lòng câu "I am proud to be American" để khi báo chí radio người Mỹ phỏng vấn thì tỏ ra cộng đồng người Việt mình mau hội nhập hơn các cộng đồng sắc tộc khác.

Cụ cứ nghĩ tới lúc trước cử tọa cả nghìn người, có thống đốc tiểu bang, nghị sĩ, dân biểu quốc hội, quan chức các ngành, người ta gọi tên cụ lên khán đài nhận bằng công dân Mỹ, là cụ lại xốn xang trong người. Chả vì cụ ngang bướng giữ cái tên cúng cơm của cụ. Tên họ trong tờ khai sinh cụ là Dư Quí Phúc. Ỏ trại tỵ nạn, cụ đã bao nhiêu lần cãi gàn cãi bướng với mấy người thông dịch viên là tên cụ phải có dấu mới là tên của cụ Tiếng Việt một chữ có hằng chục nghĩa nếu không bỏ dấu. Thí dụ như LO có thể là lờ, lợ, lờ, lơ, lộ, lô, lố, lồ, lồ, lo, lọ ,lò, ló, lõ ... Vậy mà có ai nghe cụ đâu, người ta cứ điền vào tên trước họ sau.Cho đến hôm cụ còn nhớ mãi ngày nhà thờ First Bapstist Church bảo trợ gia đình cụ đến thành phố này.Hôm ấy chủ nhật, nhà thờ đông đảo chật cứng đến nỗi người ta phải đứng lan ra ngoài hành lang. Ông mục sư trịnh trọng giới thiệu gia đình cụ mới dịnh cư. Cứ mỗi lần tả cảnh gian khổ gia đình cụ trải qua, cả nhà thờ lại xướng ầm lên Alleluja có nghĩa là ngợi khen chúa. Cuối cùng ông mục sư nói dõng dạc giới thiệu cụ: Please welcome, Mr. Phuc Du Cái giọng ông oang oang lên "Phuc Du"!. Cả nhà thờ đang xôn xao bỗng im lặng như chiếc xe lửa thắng gấp lại rồi lấy trớn lao tới cười nghiêng, cười ngửa. Ông mục sư ngơ ngác sửa lại gọng kiến, nhìn xuống tờ giấy viết tay rồi đọc lại tên cụ lần nữa Phuc Du Lần này đến phiên ông mục sư gấp người lại làm đôi, cười sặc sụa chảy cả nước mắt nước mũi ra. Cụ Phúc chân ướt chân ráo, tưởng đó là phong tục địa phương chào đón mình đứng bụm hai tay đưa lên trán bái tứ hướng để cảm ơn sự ưu ái của nhà thờ.

Sau này ông mục sư cho người đến đề nghị cụ đổi tên gọi để lấy lại sự nghiêm trang. Một là cụ lấy hẳn tên Mỹ như John, Peter, Larrỵ.. cho dễ gọi Hoặc phiên âm tên cụ tiếng Việt Ông Phúc Dư ra tiếng Mỹ là Mr. Foot Joy. Cụ bực lắm, tên cụ từ Việt Nam là Quí Phúc, nghĩa là ơn phước quí báu của trời phật ban cho, sang đến đây thì lại thành ... Túc Hân, là bàn chân hân hoan. Cụ bỏ xứ sở ra đi, mất hết chỉ còn một cái tên Việt là cái di sản gốc gác của cụ mà đành phải mất luôn sao. Từ đó cụ không đi nhà thờ Tin Lành nữa, nhưng tên cụ thì cứ tạm thời giữ vậỵ Cụ đi tỵ nạn vài bữa, khi nào quốc gia thanh bình thì cụ lại dắt các con cháu về. Thà làm cụ Phúc nước Việt, hơn làm cụ Túc nước Huê Kỳ.

Ngày mai cụ tuyên thệ vào quốc tịch Mỹ. Thế mà cụ Phúc lại trằn trọc đêm nay không sao ngủ được. Cũng bởi vì mấy hôm trước các cụ tân khoa bàn về chuyện tiếp tân mừng ngày nhập tịch Mỹ. Bế tắc từ đầu chỉ vì các cụ phải chọn món ăn cho buổi tiệc. Món ăn nào đãi khách vừa thích hợp với quốc tịch mới, vừa có bản sắc dân tộc .

Ông Hai Bò lên tiếng ngaỵ Ông này tên việt nam là Cao Văn Tự, trong giấy tờ viết là Tu Cao. Mỹ đọc là "two cows" nghĩa là 2 con bò. Từ đó có tên Hai Bò. Vốn là dân thông dịch viên cho Mỹ ở căn cứ Long Bình, sang bên này ông bán bảo hiểm nhân thọ. Cụ nào mà được ông kéo riêng ra góc phòng đều sợ run lên như tử thần đến, vì ông Hai Bò cứ thúc dục luôn "cụ thử nghĩ coi cụ còn sống được bao lâu, trời gọi ai người nấy dạ. Thú chết để da, người ta chết để tiếng. Mấy cụ qua đây ăn phút tem (Food Stamps) thì có tiếng gì mà để, chi bằng mua cái bảo hiểm nhân thọ, đến khi chết để lại cả bạc triệu cho người ta xây một cái chùa hay nhà thờ có phải là tên tuổi mình khắc vào bia đá nghìn năm, bất tử với đời không". Tưởng ông dọa chết thì cóc ai thèm mua, thế mà từ ngày cụ Hanh mua cái bảo hiểm nhân thọ đầu tiên, Hai Bò bỗng đắt khách như tôm tươi.

Chả vì cụ Hanh mới đoàn tụ gia đình vài năm nay. Mấy đứa con qua từ năm 75, nhà cao cửa rộng, ngày cụ đến phi trường không thấy đứa nào ra đón. Thằng Tư thì đùn cho chị Ba, vợ thằng Bảy thì nói nhà nó có lầu cao, sợ ổng già đi chỏng gọng, té bể đầu. Hôm ấy, cụ Hanh lủi thủi đi với bà Mỹ USCC về ở cái phòng trong khu housing Mỹ đen. Hôm nghe Hai Bò dụ mua bảo hiểm nhân thọ, lại chịu lấy bằng phút-tem, cụ Hanh mua ngay. Vài hôm tin đồn cụ có cái bảo hiểm bạc triệu, mấy đứa con bỗng có hiếu hẳn ra, tranh nhau mời cụ về nhà ở. Chồng con Năm Thúy đánh lộn với thằng Tư chỉ vì tội không để cho nó báo hiếu nuôi ông già vợ. Ngày nào cụ muốn ăn thức gì, đám con rối rít đi mua về ăn không hết. Có điều hơi lạ là... không đứa nào mua sâm cao-ly để cụ uống cho khoẻ người, sống thọ thêm ra.

Thỉnh thoảng trái gió trở trời, cụ mới ho hen cảm cúm nằm trên giương vài ngày là cả nhà xúm lại bàn chuyện làm cái di chúc sao cho hợp lệ với thủ tục tiểu bang, để lãnh tiền bảo hiểm mà không phải đóng nhiều thuế.

Thấy cụ Hanh chỉ mua cái bảo hiểm nhân thọ mà được con cái hậu đãi, đi học mặc áo vest, tay cầm mô bai thì các cụ ngộ ra rằng tội gì ở xứ cờ hoa này mà không làm triệu phú. Sống trên đời mà không mua bảo hiểm nhân thọ, xuống âm phủ biết có hay không, bèn ùn ùn theo năn nỉ Hai Bò để được giá rẻ. Chết được bonus một cái hòm cẩm lai của nhà táng xác tặng quảng cáo.

Hai Bò bỗng dưng trở thành ân nhân của hội bô lão, nên khi Hai Bò nói bất cứ cái gì, mọi người đều lắng nghẹ Hai Bò trịnh trọng xoa 2 tay vào nhau. "Cái tradition của người Mỹ từ trước đến nay, party mà có tính cách dân tộc là phải có barbecue. Barbecue là chữ ghép bởi 2 chữ "Barbaric" and "cuisine" có nghĩa là cách nấu ăn cách mọi rợ. Ám chỉ một sinh hoạt văn hóa bán khai của người da đỏ ngày trước. Họ mới là người Mỹ chính hiệu con nai vàng. Tuy những người da trắng đến đây, dùng vũ lực cướp hết đất đai của người da đỏ để lập nên Hiệp Chủng Quốc, người Mỹ luôn luôn nhắc nhở con cháu họ ông tổ Mỹ là người da đỏ bằng cách ăn barbecue. Do đó chúng ta trở thành công dân Mỹ, uống nước nhớ nguồn: "drinking water remember origin hole". Tôi xin đề nghị món ăn "barbecue"

Cụ Can't Do đứng lên khua tay phản đối. Tên thật cụ là Đỗ Thành Cẩn. Viết theo lối Mỹ thì họ tên lẫn là Can T. Do. Bà cô dậy Anh ngữ thấy cụ chả bao giờ chịu làm homework, bèn đọc luôn là "Can't Do". Cụ là người duy nhất không mua bảo hiểm của Hai Bò vì bà xã cụ còn sồn sồn. Cụ chỉ sợ có bảo hiểm nhân thọ thì nhiều khi chết sớm vì lâu nay cụ Can't Do không còn hăng hái trong chuyện phòng the, mà vợ cụ còn xuân xanh lắm. Ngày xưa bán bánh cuốn ngoài chợ Thị Nghè, vợ cụ ngồi xổm nhiều nên cái bàn mông mẩy ra tròn trịa to như hai cái lồng bàn. Ở Việt Nam thì cái quần đen với cái áo bà ba che hết đi, qua Mỹ mặc cái quần jean vào nó lồ lộ, khêu gợi làm sao. Thế mà cụ Can't Do lại cứ cố tình phớt lờ như thể cụ là một nhà hiền triết đạo mạo. Ngày nào cụ cũng tập Tai Chi cho cứng gân cứng cốt, mà hễ cứ gần vợ cả người cụ rủ nhau... mềm nhũn ra như bún. Lần nào vợ cụ cũng thở dài thườn thượt, bảo cụ chết quách cho xong. Nói vậy thì cụ mua bảo hiểm nhân thọ để làm quái gì. Nghe Hai Bò trình bày món ăn barbecue, cụ Can't Do gạt phắt đi.

Miếng thịt barbecue là biểu tượng cái đầu óc thực dân, kỳ thị của người da trắng. Họ coi sự chinh phục những người bản xứ da đỏ là một chiến thắng vĩ đại trong lịch sử Hoa Kỳ. Món barbecue của người Mỹ thường là do các đấng mày râu đứng nướng để biểu lộ hùng tính và cương vị thủ lãnh của phái nam, nhắc nhở chúng ta hình ảnh các chiến sĩ xẻo thịt rồi xóc vào gươm mà nướng để khao thưởng sau các trận mạc. Nước mỹ là nơi melting pot, hợp chủng quốc. Món ăn tiêu biểu phải là hamburger, món thịt bằm hầm bà lằng. Người Mỹ ăn hamburger còn để nhắc nhở con cháu họ về cuộc chiến Nam Bắc phân tranh tương tàn của họ Tôi xin đề nghị món thịt băm "hamburger".

Bà Loan To, tên Việt là Tô thị Loan, Mỹ lại đọc là Lôn To, đưọc dịp đứng lên phát biểu. Bà này lại có chồng Mỹ da đen Frank Quaker, hoả đầu quân của lính bộ binh Mỹ tham chiến thời trước. Nên tên bà nay có thêm họ Mỹ là Loan To Quaker. Mấy cụ trong lớp thì Việt Nam hoá tên bà là Lôn-To-Quá-Cỡ !!! Bà Lôn To phát biểu "Dạ tui không biết nhiều về lịch sử Mỹ, chỉ biết ngày đầu tiên về nhà chồng được ông xã tôi cho ăn món Hot Dog. Tui thấy hot dog mới là biểu tượng đúng cho chức vị siêu cường quốc, hùng mạnh của nước Mỹ. Tui xin đề nghi Hot Dog, mà size loại Jumbo à nghen".

Bà cụ Ngà ngồi bên đắc ý hùa theo "Cùng là bò mà thịt bò Mỹ nó khác thịt bò Việt Nam chị ạ. Để cả tuần trong tủ lạnh, bỏ ra nó cứ đỏ ửng lên. Còn thịt bò việt nam mình để từ sáng đến trưa nó tái hẳn đi như thịt trâu ấy".

Các cụ ông... lấm lét nhìn nhau không biết bà cụ Ngà đang bàn về văn hóa của những miếng thịt hay nói xéo qua về những đồ gia dụng hàng ngày của... các cụ ông?

Cụ Quýnh trưởng ban tổ chức thấy mọi người nhao nhao lên, nên theo tinh thần dân chủ của Mỹ đề nghị là sẽ có cả 3 món barbecue, hamburger và hot dog. Ông Hai Bò lại có thêm ý kiến để có tinh thần Mỹ Việt đề huề, các món ăn trong thực đơn phải dịch ra tiếng việt. Cụ Quýnh sẽ cho ghi bên cạnh là: barbecue (thịt nướng kiểu mọi), hamburger (thịt bằm dập), hot dog ( thịt chó nóng.

Đã gần nửa đêm mà Cụ Phúc chưa thấy ai lên tiếng về phần món ăn việt nam. Có thể là vì người việt mình ở Tây phương trong những xã hội tự do nhất hoàn cầu lại cảm thấy mình như côi cút, lạc lối, xa lạ cả với chính tình tự quê hương của mình. Từ xưa đến nay cụ vẫn tự hào về bản sắc văn hóa riêng biệt của người Việt. Ra ngoại quốc cụ thấy rằng cái mà xưa nay ta vẫn tưởng là Việt tính, nay chỉ còn lại chẳng bao nhiêu là Việt, mà tính cũng chẳng còn là bao; cái mà xưa nay ta vẫn tưởng là của ta, ngờ đâu chỉ là cái đàn cha, đàn chú, đàn anh của ta vay mượn từ lâu của ngoại nhân. Với cái hoang mang đo, cụ nghĩ đến câu văn hào Paul Valry "Muốn biết văn hóa của giống dân nào thì cứ nhìn vào sinh hoạt hàng ngày của giống dân đó ". Cụ nghĩ nếu đãi khách bằng một món ăn có bản sắc dân tộc, biểu tượng cho người Việt thì phải chọn là món ăn gì. Không gì Pháp bằng crêpe, không gì Mỹ bằng hamburger, không gì Ý bằng pizza, không gì Đức bằng bratwurst, không gì Mễ bằng taco, không gì Nhật bằng sushi. Còn Việt nam là phở ư?

Ở bên này Cụ thấy hầu hết những đám cưới, đám hỏi người ta giữ đủ phong tục nghi lễ cổ truyền mà có đám nào đãi ăn phở đâu mà gọi là món ăn dân tộc?

Hay là tại sao mình không tổ chức tiếp tân tại nhà hàng Tàu cho tiện.

Chỉ có thế thôi mà giông bảo nổi lên trong phòng hội chỉ vì sự khủng hoảng về hiện tượng bám víu thê thảm vào cái tính đồng nhất riêng biệt của hành trang ý thức và tình cảm quê cha đất tổ.

Trời đã quá đêm....

Ánh trăng còn lại một chút trên khung cửa ẩm uớt hơi sương. Cụ Phúc vẫn còn nằm trăn trở không sao ngủ được ...

          
Hình đại diện
Dzuy Lynh
Bài viết: 188
Ngày tham gia: Thứ tư 13/05/15 22:52

Re: Thang âm

Bài viết bởi Dzuy Lynh »

          
          
Hình ảnh
(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
https://app.box.com/s/8kaam35sn7mx9koysevt2t7gvguzp9id


MƯA XANH
ý thơ Vịnh Nghi | nhạc & trìnhbày Dzuylynh
Album Mưa Xanh Nỗi Nhớ


Xin làm hạt mưa xanh
Hôn lên nhành lộc biếc
Cho chồi non đơm hoa
Dâng hương tỏa đất trời
Mưa từng hạt rơi rơi... Mưa từng hạt rơi rơi

Xin làm hạt mưa đan
Trong mắt em hò hẹn
Xanh tình yêu lứa đôi
Xanh niềm tin ước vọng
Mưa từng hạt long lanh... Mưa từng hạt long lanh

Xin làm hạt mưa xanh
Giao hòa cung phím nhớ
Khoan nhặt gieo note thương
Giấc mộng du đêm trường
Xanh lời thơ vấn vương... Xanh lời thơ vấn vương

Xin là giọt mưa xanh
Mãi là giọt mưa xanh
Mãi đọng lại trong anh...
Ước là giọt mưa xanh ... Mãi đọng lại trong anh



thunglũnghoavàng.May192015



[youtube][/youtube]
          
Hình đại diện
Dzuy Lynh
Bài viết: 188
Ngày tham gia: Thứ tư 13/05/15 22:52

Re: Thang âm

Bài viết bởi Dzuy Lynh »

          
          
Hình ảnh
(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
https://app.box.com/s/m415hlqclm22zwnlggzr4s6g4430cdbk


NHỚ... QUÊN
sáng tác & trình bày Dzuylynh


Chào một sớm mai hồng
cánh mềm những giọt mơ...

(Mimi)
- viết thay lời tạ ơn một cánh hồng tôi chớm thấy trong vườn mm -



Một sớm mai thức dậy
Thấy nụ hồng thơm hương
Góc vườn xưa quạnh quẽ
Cánh hoa vừa hé nở

Ngỡ em về trong sương
Tưởng nhớ nhưng lại quên
Tưởng quên mà vẫn nhớ
Nhớ một thời mộng mơ
Quên tháng ngày chinh chiến

Nhớ rừng sim tým hoa
Quên giòng sông cách trở
Tình bên lở bên bồi ...
Nhớ một thời bão nổi
Quên cuộc tình hư hao
Nhớ Trường Sơn gió lộng
Quên chiến bào năm nao
Nhớ tường thành rêu cũ
Còn đau một vết cào
Chiến trường khô bệt máu
Đồng đội nằm bên nhau

Một sớm mai thức dậy
Thấy nụ hồng em thơm
Lời chim chào ríu rít
Vạt nắng chiếu bên thềm
Thung lũng chìm trong gió
Và anh chìm trong em...



thunglũnghoànghoa.May202015.Dzuylynh
          
Hình đại diện
Hoàng Vân
Bài viết: 20304
Ngày tham gia: Thứ sáu 20/03/15 16:11
Gender:

Re: Thang âm

Bài viết bởi Hoàng Vân »

Dzuy Lynh đã viết:...
MƯA XANH
ý thơ Vịnh Nghi | nhạc & trìnhbày Dzuylynh
Album Mưa Xanh Nỗi Nhớ
...
... xin làm hạt mưa xanh .......... xanh ... :allright: :flwrhrts:

          
          
Hình đại diện
Dzuy Lynh
Bài viết: 188
Ngày tham gia: Thứ tư 13/05/15 22:52

Re: Thang âm

Bài viết bởi Dzuy Lynh »

          
@ Hòang Vân à ! Mưa Xanh đã ngừng rơi hạt và "Tản Mạn" rồi nhé ! Chừ không làm Mưa nữa, làm Lá thôi ...và Lá chờ đến lúc Xanh... mưa ! :lol:


Hình ảnh


CUỐNG LÁ
(Trích Tùy bút Đời Nghệ Sĩ)
Dzuylynh


Những chiếc lá trượt trên mặt thời gian thiên di nhật nguyệt
Cuống lá vật vờ trôi …
Dòng sông nào đã một lần ra biển , Cát đất phù sa trầm tích mù mờ mùa thu đang vẽ lên chiếc cuống lá thời gian vết xước sâu , rất sâu ...
Mặt trời nôn thốc tháo ánh nhờ nhờ lẫn mùi men hổ phách hoàng hạc tửu .
Không gian mộng du và thời gian ngủ gục .
Lãng đãng chiều
Gió lạnh, biển hoang vu biếng lười, rũ rượi
Nắng hanh mơn trớn cành diên vỹ vàng rạng rỡ
Mùa thu biếng lười ngầy ngật , mặt trời cúi mặt
Mùa thu vỡ vụn trơ cuống lá xoay ngang
Vàng ươm mật ngọt mùa yêu , mùa những con tim gầy yếu tiêu điều
Biển kiên nhẫn gọt dũa những rong thơ thất thểu mộng mị yêu đương vớ vẩn …
Xanh xao mât đắng mùa đời , mùa thân phận nắm đuôi chiếc lá.
Thế giới ảo giác lung linh , con người bứt tóc vò đầu ngụp lặn dưới đáy dòng sông ảo tưởng , cân đong đo đếm đám rong rêu tình yêu cũ rích giả tạo cho nhau .
Vàng ngập lá úa chen chân liêu xiêu trên triền sóng ngòai khơi , ẩn nhẫn dấu muộn phiền trong ngòi viết bạc nhược nửa vần thơ .
Mùa thu xanh như tóc em một thời xõa ngọn trên bàn phím , tập làm người đàn bà dung hạnh. Bời bời như anh, lang thang ngô nghê trong bài học vỡ lòng làm đàn ông tập cuối .
Hành trình chẳng bao giờ đến đích , Như mùa xuân , Như mùa hạ , Như mùa thu , Như mùa đông , Lanh quanh mỏi mệt vô duyên .
Thời gian rượt đuổi dĩ vãng và con người chơi trò cút bắt tình yêu
Lá thư trái mùa viết bằng nước mắt cô đơn , nỗi hờn chấm mực bởi bút ngòi là cuống lá nhặt từ những mùa thu đọng lại bên kia bến sông đời quá khứ
Em bảo thời gian có bốn mùa , nhưng anh chỉ thích lùa vào một mớ
Thời gian treo hời hợt trên mảnh vỡ tình yêu hụt hẫng
Em thác lũ thét gào trên đầu nguồn giông bão con chữ. Em hạt cuối mưa rào kiên nhẫn trườn mình trên cánh đồng giấy ố màu lá mục . Em nhàu nát khát bỏng đam mê
Anh lặnh thinh cúi nhặt mảnh vỡ linh hồn nhục thể
Em nhẫn nhịn ngồi đếm bụi thời gian , xếp tháng ngày hạnh phúc bên nhau , tô dấu tàn phai lên chiếc lá đã xa cành .
Chiếc lá ruỗng như trái tim người trần tu khổ hạnh
Cuống lá xoay nghiêng ngàn vòng ảo ảnh
Ta đâm sầm vào đời nhau bỏng rát ngột ngạt nửa cung bậc trường canh
Trong tình yêu có ai là thần thánh ? Những kẻ yêu nhau bởi cuồng say đam mê hoang đường nghiệt ngã
Bởi chuyến tàu đêm băng ngang vỹ tuyến trật đường ray
Em đến bên anh vào đầu mùa thay lá Đếm làm chi nhịp thời gian khắc khoải
Chùm thơ tím cuối mùa em gửi lại.
Câu thơ buồn khai nhụy đóa thu ca
Bậc trầm bỗng trổ cành xanh ngọn lá .
Nhánh hoa vàng ngơ ngẩn mấy cung tơ...
Đỉnh thang âm khao khát cánh môi chờ.
Lẫn hương tóc tiếng lòng reo khát bỏng
Tình em tháp cánh diều cao ước vọng .
Sợi u hoài sao mãi vướng trong mơ
Trả cho em về lại với hoài mơ …
Trơ phiến lá uống đọt mưa cuối hạ
Chờ tương phùng hóa đá mấy mùa hoa .
Anh sẽ khắc bản tình ca trên đá
Chờ em từ cuống lá bến thu qua …



Dzuylynh.VịnhNửaVầngTrăng Nov.20.2010

          
Hình đại diện
Dzuy Lynh
Bài viết: 188
Ngày tham gia: Thứ tư 13/05/15 22:52

Re: Thang âm

Bài viết bởi Dzuy Lynh »

          
Hình ảnh
(xin mời bấm lên ảnh hay bấm vào link dưới để nghe bài hát)
https://app.box.com/s/7xdjlf4v538iyuaht8gdxelhidutwkhz


Đêm Nguyệt Cầm
thơ Tiểu Vũ Vi | nhạc & trình bày Dzuylynh
Album Phía Sau Nỗi Buồn . May202015



Mưa khóc thương ai nhỏ sầu mênh mang
Trăng nào phụ tình sao nỡ úa tàn
Để nguyệt cầm lạnh lùng ngân cung oán
Gieo vào đêm vắng điệu buồn thở than

Cung trầm nức nở nhung nhớ đầy vơi
Nhịp bỗng u hoài dạo khúc nửa vời
Đàn Tương Như não nề đêm đông giá
Giọt tình sầu run rẩy xót tả tơi

Nguyệt tương tư lặng chìm đáy sông thương
Đêm trăng thiếu phụ rũ phím đoạn trường
Dạ thấm lòng đau nghẹn ngào sóng nhạc
Tơ đàn thổn thức xé nát màn sương

Dấu yêu hỡi… mười ngón gầy buông lơi
Mùa trăng ngóng đợi tình nhớ rã rời
Đêm mịt mùng giam nỗi buồn khắc khoải
Cho hồn em vỡ tiếng đàn rụng rơi
          
Hình đại diện
Dzuy Lynh
Bài viết: 188
Ngày tham gia: Thứ tư 13/05/15 22:52

Re: Thang âm

Bài viết bởi Dzuy Lynh »

          
          
Hình ảnh

TÌNH BẠN

Bạn đồng đạo

Lãi Đại săm soi hoài cái bình trà "Gan Gà", cổ lổ xỉ đã tự động tráng một lớp cao màu nâu sẫm bên trong vì thời gian ngấm sâu vào thớ đất đã là chất liệu tạo nên chiếc bình này,

Lão nhớ thằng bạn già huynh trưởng gia đình phật tử Tu nhiều hơn Hú đã nhọc công tha về từ Đài Loan hào phóng "kính điếu cúng giường" cho lão nhân ngày mừng thọ Thất Tuần của mình tới nẫu gan nẫu ruột.

Mới đó mà trái đất đã xoay tít mù, chóng mặt xây xẩm rồi ngủ gục một giấc dài mười năm chưa chồm dậy nổi...

Bài thơ Chén Trà hắn ta ngẫu hứng phóng bút trên đoạn hành thiền ngang đỉnh núi Maradona đến Kim Sơn Tự khiến Lão Đại sau một đêm "quán chiếu" quắc cần câu hai chầu rượu Tây đã nổi xí muội hỏa luộc nên một khúc tâm ca ướp chút thiền vị này.

Để mỗi khi có dịp trùng phùng nhóm bạn già mặt già mày mà ngón tơ còn buông mãi lại gân cổ lên mà kéo, Bao nhiêu cụ là bấy nhiêu "bè", không cần lắng nghe cũng sớm thấy đại dương mênh mông.. toàn là "bè vượt biên" không thôi! Già là già hôm nay, chớ hôm qua hả, khi chưa biết ra ngẩn vào ngơ vờ vờ vịt vịt cũng đã từng là quan hai, quan sáu trong triều đó nghen.

Nghe Tình của Bạn... ngẫm Bạn của Tình cũng vui vui, buồn buồn, nhớ nhớ, quên quên...

Lão quắt quay nhớ bạn như trăng nhớ gió, như thơ nhớ người, như bút nhớ nghiên, như mồi nhớ rượu, như thuốc lá nhớ cà phê vây đó! Những bạn hiền chiến hữu mỗi ngày mỗi vắng. Vắng tênh như giọt lệ vắn dài khô khốc chảy ngược vào tim sau những buổi lễ phủ kỳ và những chiều buồn nghĩa trang hiu hắt phủ đầy lá héo vàng khô. Ôi sao nhớ quá bạn bè! Tri âm đã khó kiếm thì tri kỷ biết tìm ở đâu ra khi đồng đội xuôi tay thở hắt, dứt duyên giũ nghiệp!

Bá Nha Tử Kỳ thời nay kẻ chưa chết lâm sàng, người chưa nghe xuyên nửa màng tang hai khuông nhạc Bò Lé Ro Chết Chùm Nhum Chết Chung Một Chùm là đã lấy dây đàn Tỳ Ông xiết cổ nhau, giật đàn Tỳ Bà của nhau đem bán "Chợ Trời Mê Lộ" rồi còn gì?

Bớ người thơ Hải Nhuận, chừ mi nơi mô rứa hè?


Bạn đồng đội

Giữa đông, hồ sen sau vườn đã tàn úa từ dạo cuối tháng mười một.

Hoa và ngó sen Lão Đại đã chờ cho khô hằn, cắt đem cắm trong độc bình chưng trong thạch thất rồi. Lá sen hồng còn đâu mà hứng sương anh sương em pha trà đây chớ!

Bất giác, tiếng pháo đì đùng tiễn đưa cửu huyền thất tổ ngày mùng năm Tết Quang Trung Đại Đế từ nhà hàng xóm theo ngọn gió bấc xộc tới. Âm thanh khô khốc gãy gọn, cố ngoi lên từ thung lũng vịnh chen qua nghe như tiếng AK 47, XM 16 , B40, M72 vọng về từ chiến trường chuỗi ngày xa xưa cũ.

Thở dài một hơi... dài mấy cây số, Lão Đại uể oải lò mò gậy trúc bước đến nhà kho. Cái kho chứa đồ cổ thằng em Tóc đạp ta nhăn đã bỏ mấy buổi chiều chủ nhật, trốn xuống Tịch Liêu Quán để luyên Ỷ Thiên Kiếm hay đi xem phim cô gái đầy lông hay Đồ Long gì đó, lụi hụi đóng cho ông anh già cổ lổ sỉ của nó, Lão lục lọi giữa đống mề đay nắp phéng "mồ ma mỹ ngụy" soda Cà Na Đá nằm lẫn lộn với đống vỏ chai Cordon Blue, moi ra mấy cây pháo hoa còn sót lại sau Lễ Đập Lộn Xứ Cờ Hoa 4/7 năm ngoái, đem ra sân kèm thêm một mồi lửa Zippo xăng Tým rỵm cho thêm màu mè hoa lá hẹ sành điệu nghệ điệu gừng.

Tiếng xoẹt xoẹt, xè xè của Hỏa Đại - một trong Tứ Đại Đất Nước Gió Lửa hôm nay không giống như tiếng pháo bông hay tiếng thiên lôi đả giữa bầu trời thiênthanh! Hay tại Lão Đại hãy còn đang mê man đắm mình ngụp lặn trong giòng sông hoài niệm? Tiếng rít của pháo thăng thiên nghe như tiếng hỏa châu bay đêm trắng mắt hành quân tái chiếm Quảng Trị của mùa hè đỏ lửa 1972. Lão Đại hạ tay xoa xoa bắp vế bây giờ đã teo nhách như cây cà rem mút xong trụi lũi, tưởng chừng những vết bầm tím vì tay "thụt xi nhô", miệng thét xung phong Sát Cộng thuở còn trai trẻ hằn lên thật rõ...

Ngồi giữa cái lò nướng người Quảng Trị điêu tàn, cặm cụi lấy lưỡi lê M7 A1 mòn như củ đấm vì cắt cổ mổ hầu vi xi mà đẽo nhọn một đầu khúc gốc cây sim núi rừng Trường Sơn để cắm cái đầu lìa khỏi cổ cho "thằng em" với khúc mình dập nát vì đạn pháo 130 ly ba má nhìn không ra của nó. Đặng cho đến khi quan tài phủ kín Poncho, thẻ bài ngậm miệng theo chuyến phi cơ tiếp tế C130 từ phi trường Phú Bài về đến hậu phương Hòn Ngọc Viễn Đông, đặng cho con Lài vợ nó đi nhận xác chồng đỡ tủi thân! So ra vẫn còn đở tủi hơn mấy thằng cu con Ba Ke lông măng chưa đầy mép mỏng dại ngu đần xẻ dọc Trường Sơn đi cướp nước tan thây không còn một nắm dưới mưa bom trải thảm pháo đài bay B52 của đế quốc Mẽo!

Hỡi binh nhất Thạch Căn! Người bốn mươi năm cũ! Hồn ở đâu bây giờ! Lão khóc cho đồng đội. Khóc rưng rức tồ tồ còn thảm thiết hơn mấy chàng tài tử bảnh trai trong phim bộ Nam Hàn khóc người iu bé nhỏ bỏ nhà theo trai! Lão Đại sa hạt ngọc ... trời ơi đất hỡi! Có điếu thuốc Marlboro trắng trong tinh tuyền và ly cà phê đen như mõm chó Starbucks không đường dằn thêm cục muối aB làm nhân chứng quả cảm đây nè.

Đêm nay, lúc mười một giờ mười một phút, giờ đất tha hương

Nơi Thạch Căn ở, chỉ có nơi Thiên đàng hay Địa ngục mới biết là mấy giờ!

Lão móc cellphone hỏi cụ Thiên Tào, Thiên Tào nói bận đi ngựa với mấy em bébé bònbon hai má dài thòn ở Thành Hồ rồi!

Lão "bẻ cổ vịt" máy truyền tin PRC 25 ăn ten lá lúa, hê cho cụ Bắc Đẩu, Bắc Đẩu im lặng vô tuyến!

Lão Đại lồm cồm bắt thang leo lên Da Hu Chát réo ông Trời: thằng em mang máy trả lời: Thẩm quyền ui! PC đại bàng bị mí em du kích dích ku nào bày hàng khuyến mãi cả mẹt CAM, không work!

Mắc dịch thiệt nghen! Mồ tổ cha bây,lũ vịt chạy đồng! Lão vén môi chửi đổng!

Ủa! có lý nào các cụ khỉ này đã bán linh hồn cho bầy yêu nhền nhện ở một góc phòng, nơi mồ tố nữ hay xóm chợ chồm hỗm bên bến đò trưa rồi chăng?


Bạn vong niên

Bình nước mưa bốn gallons hứng để dành cho những buổi Thiền Trà độc ẩm không còn một giọt!

Con bé bán nước miếng dạo trong xóm Đạo hôm nay bận rộn cái khỉ khô gì mà mãi tới giờ này không thấy bóng nó đâu vậy cà?

Hôm nay việc "xôi vò, giò thủ" của giáo xứ đã xong trước Tết rồi kia mà!

Thường khi, nó cũng hay xẹt tới xẹt lui xạo sự, tỉ tê chuyện lan điệp, edit & mix dây chuông, mái chùa, gọt đầu bôi dầu hắc cắm lông Vịt Con cho nhau của bá tánh lắm kia mà!

Tám chuyện tào lao bát đế ... vô thưởng vô phạt, chuyện khoai lang chức nữ, đám mưa ngâu đạp nhầu lưng qụa, nhịp cầu Ô Thước sút đinh tuột ốc, mưa máu Mậu Thân, cố đô mè xửng, nón bài thơ che rợp bóng cầu Trường Tiền sáu vai mười hai vế,

Chuyện từ Bắc vô Nam tay cầm bó rau, tay kia cầm sợi dây để dắt con cầy ...

Chuyện nông thôn đồng áng Nam Bộ, đục lỗ cưa cây chặt khúc so đũa cấy meo nấm mèo nấm chuột, nấm đông cô, đông cậu..,

Tám chuyện nữ công gia chánh tóc luộc chấm chao của con bé bán nước miếng xóm đạo đối với Lão Đại cũng đỡ buồn khi tuổi già bóng ngã sập lên đôi vai gầy guộc nhỏ đã gãy gánh sơn hà từ một dạo tháng tư.

Ái da da! Chắc con khỉ con này lại đi cà kê dê ngỗng ở bãi tha ma mồ tố nữ; tò mò coi lễ cầu siêu trai đàn chẩn tế, đạo sĩ thương vồ hốt cốt chà giấy nhám mấy con yêu nhền nhện bỏ vô Bô hồ lô, hay lại đi tám với mấy cụ cố nãi nãi đeo mặt nạ nhi đồng lê la ngồi bán dưa ôi rau ế ở miễu âm hồn dưới rặng ô rô cóc kèn kế bến đò trưa rồi không biết chừng!

Dẫu gì, con bé dễ thương xốc vác nhiệt tình, thật thà ngu ngơ vừa phải, biết sống có tình có nghĩa này cũng là bạn vong niên tốt của lão đó chớ bộ!

Cô ca sĩ VTN đầu năm đã tặng Lão Đại hai món quà thật dễ thương: CD, DVD trong đó cô hát một khúc tình ca quê hương của lão, gây qũy cho mấy thằng bạn đui qùe sứt mẻ đang còn lê lết từng ngày cuối đời ngồi đếm mặt trời thức ngủ ở một chốn không bình thường xa lắc xa lơ. Lão có cũng khá nhiều bạn vong niên đó chớ! còn cả đàn Oanh Vũ, ngành Thiếu GDPT nữa chi?


Bạn đồng hội đồng thuyền

Kể từ khi Lão Đại đổi tên thành Lão Dại, nghe lời đường mật Ong pha hóa chất Chệt từ xiêu thị chú Xèng (chú Xèng đầu xóm BomBo nam cực địa cầu của bé hộp, em ghẻ lâm ngố) của Lão Sáu cọ quẹt kiêm nghề tay trái vặt lông vịt con bỏ mối cho quán nhậu Quê Hương là đùm khế chua lè chua lét đến nay, lão wải chè đậu đỏ bánh lọt luôn.

Lão Sáu cọ quẹt là anh em họ Hồng Bàng với lão, xách đít tò tò theo đuôi lão Sáu gần hai mươi bốn mùa lá rụng, sa đà bất kể ngày đêm với sòng bầu cua cá dê tôm gà ở ấp chiến lược kế khu chợ trời ơi đất hỡi tào lao xịt bộp... Gia tài trí tệ khánh kiệt, thơ nhạt lạt phèo, nai cheo lủ khủ, mụ cả linh hồn đáng yêu đáng ghét ngây thơ vô số tội từ khi mang tả cho đến lúc rới khố banh xà rông coi chơi (on sà lon bon tê bòn!)

Lão có duyên tái nạm với cụ gái Huyền Gân, vốn là cháu đích tôn cà nông xông hoài không tới của công chúa Huyền Trân cống Cáo Hồ, Cụ Na thời tiền sử từng ngồi còng lưng trong phủ ôm máy quánh chữ Olympia có dây ruy băng hai màu đen đỏ mà gõ lọc cọc âm như tiếng vó câu bên song cửa. Cụ Huyền có hàm răng đen như hạt na huyền. Sau này lão Đại bày mâm xôi đậu phộng, luộc con gà mái thiến, kẹp nách một lít rượu Gò Công ai đong nấy húp, đặng làm lễ bái sư thọ giáo đường gươm oan nghiệt dũng sỡi diệt gian trừ bạo của cụ Huyền Na. Úi má ui! Tiếc thay tay lão đã run run, trí tệ đã hom hem coi mòi có triệu chứng nhũn não nên cũng chưa mần nên cơm cháo gì trên chiến trường con chữ âm binh thiên linh địa cái.

Khi lá thu rơi bịch bịch ngoài nghĩa trang chợ chữ, lão rúc vào am, vói tay lên bàn thờ Phật, mở máy tụng Kinh A Di Đà của chú em đồng đạo PhD kính biếu thắp lên ngọn lửa tình người từ mấy cc còn sót lại từ cây đèn mù u phủ mờ trầm tích kỷ hà rêu phong xám xịt.

Dưới ánh Tuệ Quang soi sáng trí huệ, lão tỉnh hẳn giấc hôn trầm. Lão giờ đây lông thể đã rệu rã như lá bã đậu quân trường sau khi bầy trẻ đàn em hậu duệ Thiếu Sinh Quân tan hàng cố gắng giữa mùa xuân năm ấy!

Tay run run lòng tràn xúc cảm, trân trọng xé bao thư viễn phương từ trời Tây gửi đến của bà bán bánh mì thịt người, bạn thâm giao của lão... Câu chúc in sẵn bằng tiếng Phú lãng Sa rõ nét. Chữ viết tay bởi bút bi tròn trĩnh như tấm lòng kẻ ở miền xa nhảy nhót bản luân vũ mùa đông từ kinh đô ánh sáng làm lão lắng lòng. Tuyết đổ bên kia mà nắng ở bên này.

Một bao nylon nhựa tái sinh loang lổ vết ố của meo mốc ôm chầm 191 hột Mai mà cụ Huyền Na đã nhọc công đi thu gom từ quê nhà gửi sang Tây. Để rồi lại từ Tây, bà bán bánh mì đóng bao bì cho Mai quay sang đất Mỹ! Cuộc vạn lý trường chinh băng ngang hai đại dương thăm thẳm nghìn trùng mới ý nghĩa làm sao!

Lão liên tưởng đến cuộc hành trình mở đất phương Nam của cha ông. Lão chạnh nghĩ đến những hồn ma bóng quế lang thang thất thểu cuối đất gầm trời rừng sâu đáy bể của những thuyền nhân đi tìm lẽ sống. Lẩn văng Thẩn là tên khi vô quốc tịch xứ cờ bông của Lão Đại mà!

Lão cặm cụi rửa lại từng hột, Mai Vàng Bách Việt đối với Lão Đại là Ngọc Quý Trời Nam!

Có bốn mươi tám hột nổi lều bều trên mặt nước. Coi như trớt quớt mắm ớt, ươm không đậu, đành phải hy sinh vậy!

Hai mảnh vỡ từ một hột vô thường nào đó lững lơ trong tách, nhìn như ánh trăng lưỡi liềm đang soi bóng nơi lão cất chòi rơm làm chốn bình an sáng Tu chiều Hú.

Ngày cất tiếng cười ha hả chào đời thứ bảy mươi, Lão Đại trịnh trọng gieo hết một trăm bốn mươi hai hột Mai trong nhà kính, cũng là ươm lại mầm kỷ niệm bốn mươi mốt năm với cái tên của vị nữ tu, người yêu đầu đời cùng tấm lòng thương mến của hai người bạn thân qúy phương xa.

Khi mặt trời đứng bóng hôm nay, Lão Đại thốt nhiên nhớ quắt nhớ quay khúc xương sườn của Lão đang chống xuồng ba lá trôi nổi về phương Nam, lối về đất Mẹ.

Vừa nghe giọng đọc ngây thơ vô số tội đầy tình cảm chân phương của cụ Huyền Na với bầu tâm sự cùng đấng sinh thành của cô bé đã có những ngày từng kêu lão là sư phụ.

Cô bé dễ thương này thật biết sắp xếp con chữ ghê đó chớ!

Hay lắm em gái! "người đàn ông trong anh xấu xa| người đàn bà trong em ngốc nghếch" .

Không dám ngốc nghếch đâu, cô em gái thông minh của lão !



Half Moon Bay Mar 9 2013. lập xuân Qúy Tỵ. dzuylynh

          
Last edited by Dzuy Lynh on Thứ sáu 22/05/15 00:32, edited 4 time in total.
Hình đại diện
Vũ Tuyết Như
Bài viết: 461
Ngày tham gia: Thứ năm 21/05/15 06:45

Re: Thang âm

Bài viết bởi Vũ Tuyết Như »

Hình ảnh

Mille merci anh Dzuy Linh đã ưu ái phổ bài thơ Đêm Nguyệt Cầm của Vi...
Em gái thích lắm...
Mến chúc anh luôn an vui!
Trả lời

Quay về “Thang Âm”