*
A Nghi...
Cứ gieo tiếng dữ cho Lú hoài. Đâu có chê gì đâu nà, chê sao còn đi mua về chưng kia chớ.
Ừa 4 cành, mỗi cành chỉ có một đường thằng. Mỗi đường vậy giá 15 đô. Chớ đâu mà 4 gốc mai to đùng như bên nghi vậy.
Cắm vô bình lèo tèo , đâu có rậm đám như Nghi đâu. Cái đám mai nhà nghi bên đây chắc giá cũng 2-3 trâm là ít !
Tiện cho Lú hỏi thăm luôn hổng thôi lại bị chê ngu.
Kỳ trước đang theo dõi cái màn hình countdown ở thôn, nghe tướng công trước TV la làng "tết tây bên úc rồi em ơi" thì Lú cãi chưa mà, còn mấy tiếng nữa lận. Thế là ăn búa tạ chớ chi nữa "sao lúc nào em cũng phải cãi cho được, chình ình trong TV mà cứ còn cố cãi là sao". Lú ngẫm nghỉ một chập mới hồ nghi cái giờ khắc nớ là ở Việt nam, đúng hông ? Vậy thì úc có giờ sớm hơn VN, và VN sớm hơn bên Lú ở. Như thế thì... ngó giờ VN Lú phải trừ đi bao nhiêu mới ra giờ bên này ?
Ai biết chỉ dùm Lú mang ơn, mà đừng có hint có code gì ráo heng, Lú đọc hổng ra.
*
Ghen tiếp...
Vắn tắt dễ theo dõi thì là như vầy…
Hồi cuối thập niên 80, đầu 90, thành trì thiên đường cộng sản sụp đổ ngay từ cái nôi cách mạng tháng mười liên sô. Tổng bí thư đảng cộng sản diệc nam ta đang ngồi nhà, thấy đất rung dữ dội, biết điềm trời phải thay đổi mới sống sót, thế là Linh bèn ra lệnh mở cửa, mần màn kinh tế thị trường. Cùng với cái cửa mở ra, đám ngoại quốc rủ nhau vô VN buôn bán, trong số ấy có hãng Yamaha chi nhánh keyboard tức piano điện.
Cách nào đó hổng hiểu, em gái hậu phương của tướng công lọt vào giữ chơn bán hàng và trông coi tiệm - chắc là manager hở - Chủ tiệm khi ấy là một dziệc kiều từ mỹ về, Giao tình giữa ông chủ và cô làm công thế nào hổng rõ, rồi vợ ông bên đây kêu ông về gấp, dẹp luôn cửa tiệm. Cô manager nhảy sang tiệm quần áo làm manager tiếp, rồi được ông chủ cũ ký miếng giấy bảo đảm cho cô sang mỹ du lịch tìm thị trường. Cô lên máy bay với hai hoa ly đầy nhóc mẫu hàng cần quảng cáo, tất cả đều là đồ lụa thêu tay, cốt để “tiếp cận thị trường” (ghê chưa, chữ nghĩa láng lẫy).
Từ mỹ, cô xin giấy tờ sang Canada thăm anh cô, đang định cư tại Toronto.
Rồi từ Toronto, cô được ông anh lái xe chở sang bên này để cô gặp bàn bè, trong số ấy là gia đình nhạc sĩ họ Trịnh.
Em gái phong phanh, biết tướng công hiện đang ở và làm việc tại đây, thế nên em mới lật phonebook kiếm. Nghe nói con số người VN cùng họ với anh chiếm hết 10 trang giấy trong trỏng lận, nhưng có hề chi, tình yêu còn mạnh hơn nỗi vất vả. Em gọi một chập thì tới đúng nhà chị năm, và lần ra tướng công, khi ấy đang ở bịnh viện. Nhận đước cú pager, tường công gọi lại rồi được hẹn ra nhà hàng, nơi em đang ngồi ăn trưa với chúng bạn.
Dĩ nhiên trong phôn em khai báo tùm lum lý do quen biết và tại sao lần ra “người xưa”, nhưng cái người ni thì thiệt tình hổng nhớ hổng biết em là ai nữa lận. Chừng người đó ra tiệm, hổng đoán ra em là ai trong đám lố nhố đó.
Rồi cả đám lại rủ rê hẹn gặp nhau tối đó tại phòng trả Phạm Mạnh Cương. Đây là khúc tướng công gọi phôn đận vợ phải về mình ên. Tới đây mọi việc vẫn còn trong vòng kiểm soát.
Nghe nói tối đó, tướng công được em gái lên cầm micro hát tặng bài… a hèm… kiếp nào có yêu nhau. Tới đây lẩm cẩm bắt đầu.
Rồi tối sau, rồi tối sau nữa, tối nào nguyên đám nớ cũng tụm lợi với nhau, hết nhà này qua nhà kia, và bổn phận tướng côn là đưa em về nhà cô Trịnh – thì Trịnh nhạc sĩ đó dớ - rồi mới về, và về lúc 2-3 giờ sáng.
Tuy hổng hỏi nhưng tối nào Lú cũng được tận tình khai báo (của đáng tội, tên nọ xưa rày vốn thiệt thà, mình hổng nghe thì nó biết tâm sự cùng ai, hổng lẽ tối khuya ra vườn tâm sự cùng cây cỏ cho muổi cắn, nên rồi phải nghe dùm, xong nói theo cho nó dzui và an ủi nữa chớ - bề chi tụi nó gập nhau cũng chỉ 3-4 bửa phù du, rồi con nọ sẽ theo thằng anh về Toronto trở lợi, anh nó là cảnh sát thành phố Toronto, đâu có mà nghỉ lâu đặng.
Qua tối thứ hai thì xảy biến cố lớn, lúc tướng công chở em gái lên đỉnh Belvedere ngó xuống cho biết thành phố về đêm, rồi nghe em tâm sự vắn dài chuyện gia đình hoàn cảnh, em có số đào hoa nên đoạn trường, lập gia đình và 2-3 mảnh tình vụn giát vai, nhưng tất cả đều gãy đổ, ngay cả với ông chồng hiện tại. Em đi vượt biên 3-4 bận hổng thành, tù tội khốn khổ luôn.
Rồi thinh không em ôm chầm lấy tướng công khóc lóc, rằng em đã yêu tướng công với cả trái tim còn gin - nghỉa là từ thời trung học nữ sanh lận - ..bla bla bla. Tới đây thì tướng công phải an ủi, đại khái cám ơn mối tình của em, gặp lại nhau sau mấy chục năm là vui rồi, chừ anh đã có vợ có con, em cũng đã có chồng - hổng biết có ôm lợi rồi khóc phụ với em không nữa nha - …
Tối đó tướng công về nhà (thì cũng vẫn 2-3 giờ sáng) Lú nghe báo cáo cũng thương, vì rất có thể con ni nó yêu thiệt. Nhưng tới lúc này, tướng công có vẻ cũng mủi lòng, một điều tội nghiệp hai điều tội nghiệp, nó khóc quá xá, mà đời nó cũng khổ quá xá .
Và đây là triệu chứng báo hiệu tai ương về sau.
*
Qua ngày thứ ba, là tối cuối cùng với em, có dạ tiệc khoản đãi của chúng bạn, nhưng tướng công kẹt, vì trên nguyên tắc, phải đưa anh chị sáu ra phi trường như đã hẹn. Lú ngó thấy cha nội ni bồn chồn hổng yên mà thương, nên buộc phải kéo anh chị sáu ra góc vườn rì rầm dàn xếp, rằng anh chị giữ xe mướn lợi thêm một bữa ra trả ở phi trường, rằng anh chị bí mật dùm việc này nếu không ông bà nội sẽ la.
Anh chị sáu dĩ nhiên hổng phản đối, nhưng họ biểu Lú là người dễ tánh nhứt mà họ chưa từng gặp. Chị sáu còn nửa đùa nửa thiệt gọi Lú là autruche nữa nha – con autruche sống ngoài sa mạc, hay ngu si dúi đầu xuống cát mỗi khi gập hiểm nguy. Kỳ vừa rồi qua tây, hai chị em còn ôm nhau cười miết về chữ autruche này - sau cùng thì trong 3 ngày anh chị sáu ngủ ở nhà, tướng công chỉ gập họ một bận chớp nhoáng duy nhứt –
Sáng bữa sau, nguyên đám nọ lại kéo nhau đi ăn phở, và Lú được tướng công cho tháp tùng - “nó muốn gập cám ơn em trước khi về Toronto” -
Bữa đó tại tiệm Phở Liên (nắng, Phở Liên ni nắng có ăn chưa, dỏ khẹc), Lú gặp em gái và ông anh cảnh sát, gập thêm vài người nữa, trong số đó có cô S, bạn của em, và ông Nguyễn chồng cô, một nhà văn thuộc gia đình Nhất Linh, kêu Nhất Linh là cậu ruột (bác NH, cứ quen nữa quen thêm nó là như vậy ha).
Rồi cũng tại tiệm phở này, em nói với Lú em muốn ở lại chơi thêm, nếu như có phương tiện di chuyển về Toronto tuần sau đó. Lú nghe thấy hổng nỡ, để đôi trẻ sum họp thêm ít lâu cũng chẳng thiệt hại gì, nên mới quay sang xin phép ông anh cảnh sát để em lợi đây, Lú sẽ gởi em trả về bằng máy bay sau đó. Thế là mọi người đều hỉ hả - dám người hỉ hả nhứt là tướng công hổng chừng -
*