Trang 28/150

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Đã gửi: Thứ bảy 13/02/16 02:41
bởi NTL
*

Mùng năm, hết tết dzồi mà ghen vẫn chưa xong
.

Lú nghĩ ai cũng ghen ráo chọi. Nhưng y hình ghen nó chia làm hai loại.
- Loại thứ nhứt : là vì yêu.
Yêu thì không san sẻ người yêu cho ai ráo nữa. Chết thì chết, chớ chia thì nhứt định hổng chia.

Nhớ đã đọc đâu đó, một bà vợ có chồng làm quan trong triều, bà ghen dữ dội đến nỗi thánh hoàng nghe tiếng. Rồi bà được vời vào triều yết kiến chúa thượng. Vua thuyết giảng một chặp chuyện bà phải để chồng lập thêm vài phòng khác nữa - vì dzằng thời đó, thứ dân dỏm cũng hai phòng, huống chi là quan tể tướng - Vua nói sao thây kệ vua, bà một hai cương quyết lắc. Miết rồi vua cũng bực mình, hô quan ngự y mang ra chén thuốc độc, biểu bà chọn, hoậc thuốc hoậc để chồng thêm vợ nữa. Bà nội kia bèn tỉnh bơ chọn thuốc. Dĩ nhiên bà được tha cho dzìa, còn quan tể tướng trước sau chỉ duy nhứt một vợ.

Hổng rõ chuyện ni có thiệt không nữa lận ? Nhưng giả như là thiệt thì cha nội vua kia dzô dzuyên hết biết. Chuyện gia đình là chuyện riêng tư, thinh không ỷ làm vua rồi xía mũi dzô là sao ! Nhưng có vẻ như là vua được chính tể tướng thỉnh cầu giúp đỡ, và trong trương hợp này thì bà vợ nọ quả là dại dột. Nó nhờ vua nói dùm nghĩa là nó đã có ý đồ bội bạc - thời nay lấy vợ thêm là bội bạc, chớ thời nẳm là chyện rất bình thường, cũng tại quan tể tướng ni có vẻ rất nể vợ - mà chừ lại chọn chén thuốc là cầm bằng như vẽ đường cho dê chạy rong, con dê đã loại được mụ gà mái dầu chỉ còn biết khơi khơi cục tác, lại tậu thêm được vài mợ gà mái tơ vừa tới tuổi cà phê trà tầu, thiệt là một công đôi ba việc tiện lợi.

- Loại thứ nhì : hổng yêu gì ráo, nhưng cứ ghen để chứng tỏ quyền làm chủ lãnh thổ.
Đất cát canh tác là của riêng ta, ta hổng cày cấy, thậm chí để cỏ hoang đầy đồng, chó mèo xú uế tùm lum mà cứ tỉnh bơ hổng đếm xỉa. Vậy chớ chừng có người vào dọn dẹp bồi xới đậng gây vụ mùa thì nhứt định... tạt át xít.
Ghen loại này mà biểu vì yêu thì dám là có thiệt, nhưng hổng phải yêu đất cát ruộng vườn mà yêu chính thân mình, không ăn nhưng hổng cho ai ăn, dù chỉ tạm thời vì mục đích... cứu đói nhơn đạo.

Đọc sách vở thời trước, tuyền nghe chuyện ghen của qúi bà, cái kiểu ớt thì phải cay và gái thì phải ghen, hổng ghen mới là chuyện lạ. Đờn ông thời nẳm hổng ghen vì hổng có dịp để ghen.
Cũng bởi lễ giáo khổng mạnh khi ấy hổng cho đờn bà con gái ra đường dòm xuôi dòm ngược, liếc dọc liếc ngang. Nàng phải răm rấp một đường mà di sau lưng đám đực rựa (tía, anh, chồng, con, cháu, chắt..v.v) dưới cái slogan dzăng hoá điệu nghệ phỉnh lừa "phận gái chử tòng" - ngay cả khi... chính cái đứa được tòng nớ còn hổng biết hổng thấy nên hổng chọn nổi hướng đi, rồi nó dẫn nàng đi luôn xuống... ruộng !

Để suy nghĩ rồi viết tiếp heng, bà con chờ đó.
:rotfl:

*

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Đã gửi: Chủ nhật 14/02/16 20:46
bởi NTL
*

Hồi hôm đi theo tướng công dự đám đầu năm. Cha nôi ni có chơn trong ban chấp hành một cái hội, mỗi năm họp nhau 5-6 bận báo cáo tình hình, và tụ nhau ăn uống một bận có phối ngẫu đi cùng. Thì cũng chỉ là potluck, mỗi người thủ theo một món rồi bày ra ăn chung.
Dĩ nhiên người ta mang thứ ngon vật lạ vì người ta nội trợ khéo. Bên đây ông nội trợ đã dở, mà bà nôi tướng còn dở nhiều lần hơn, thành ông mới ù ra tiệm mua hai hộp há cảo tôm mần màn giúp vui, khỏi mất công nấu nướng !

Thiệt là chết vì ăn, nhiều món quá xá. Nhưng cái đứa tham ăn nọ trở bịnh bất ngờ, chắc tại bữa qua thời tiết quá lạnh. Hàn thử biểu chỉ -25, kèm gió lên tới -36. Hai đứa sang nhà vị tổ chức sớm đậng bày bàn - bà chủ nhà còn ở phòng răng không thể về sớm đậng, nên cần người phụ - Tới nhà bấm chuông vài bận, mà ông hổng ra mở cửa. Cellphone tướng công lại để quên ở nhà. Chờ miết lạnh cóng chơn tay luôn (còn mém rớt cả bình cà phê). Rồi tướng công mới lội tuyết vòng ra sân sau đập cửa một đỗi thì ông… thức dậy – y hình mấy khứa lão hay ngủ gà ngủ vịt thì phải, chừng vô giường thì tỉnh như sáo sậu -

Kết quả hở : mỏ nhọn tắc tiếng luôn. Đã vậy còn phải phụ giúp rồi ngồi chờ quan khách miết, tới 3 tiếng rưỡi lận. Lớp run vì lạnh, lớp run vì đói, thế là nó xụm luôn, rồi được đưa về nhà cạo gió, ăn cháo gừng giải cảm xong trùm mền đi khò.
Hồi tướng công dzìa là đã quá nửa khuya, hỏi vậy chớ có gì vui hông, chả nói tán dóc mà hổng vui sao đậng.
Hỏi tới vậy đồ ăn có ngon hông, chả nói đồ VN home-made sao mà hổng ngon đậng.
Hỏi thêm vậy có mang chi về hông, chả nói ăn cạn láng sao còn mà mang về đậng.
Đại khái toàn negative. Negative thêm cái nữa là bữa nay cảm mạo thương hàn vẫn lưu luyến hổng chịu giã từ. Mệt hết biết (hổng có sức nói, vậy chớ vẫn có sức “đả tự” như thường)


Sáng nay ló đầu vô thôn làng thì thấy cái entry của em Tơ đã biến mất.
Haha… trể rồi em ơi, tướng công đọc rồi, chả hoan hỉ hết sức tới độ bửa qua lôi Lú vô đọc liền cho sốt dẻo. Chả nói đó thấy chưa, anh chỉ là nạn nhơn thôi, nạn nhơn bất đác dĩ của hai thế lực thù nghịch. Rồi chả nhắc lợi cái đơn thỉnh nguyện mấy chục năm trước mà Lú còn ngâm tôm, hứa hẹn cứu xét nhưng rồi… quên luôn (quên thiệt chớ hổng giả bộ quên à nha)

Ừa, em Tơ viết vui quá xá rồi xóa đi là sao ? Chời ơi chời, mất cái entry ni mà tiếc hùi hụi.
Tướng công biểu tại em (là Lú heng) dữ dằn quá tới độ trẻ con cũng ớn luôn - Thấy chưa, cha này chỉ chờ dịp gây hấn trả thù, một mối thù truyền kiếp từ thời adam eva lận -

Vậy rồi đơn thỉnh cầu là cái chi hở ? Và chuyện đang nói tới đâu dzồi.
Thiệt là cái nọ xọ cái kia. Đầu năm mà vầy chắc nói luôn tới cuối năm quá !
:rotfl:


* * *


Mùng bảy tết…

Ừa.. đang phân loại ghen : Ghen vì yêu và ghen vì quyền sở hũu.
Lý do khác nhau nhưng mục đích y chang : Hổng chia xẻ san sớt chi dzáo, tới độ… mất ăn một miếng lộn gan lên đầu, dù chỉ là miếng nhỏ hìu hổng đủ nhét kẽ răng nữa lận !

Trong đám đông hoảng loạn nớ, sách vở bài bản luôn thương cảm những người bị mất phần, chê bai những đứa ăn ké, và cười cợt những đứa chỉ có một đĩa cơm mà vác ra mời mọc lung tung.

Ngó vào nội vụ và ngó cho kỹ, y hình ai cũng đáng thương ráo chọi. Bị đây là đám vô phước vô phần, đật tim lên đầu, nên cái duyên cái nợ cứ đeo chặt hổng dứt ra nổi. Thành rồi chúng tự làm khổ mình và làm khổ lẫn nhau.

Dĩ nhiên người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng hơn, thế là nó săn tay áo tính toán dùm, và tính cái rột.
Nhưng tình cảm ấy mờ, đâu dễ dàng như hai với hai là bốn, thành mọi việc hầu như cứ rối nùi, đường hầm tối thui hổng cách chi thấy miếng ánh sáng.
Rồi người ta bèn tốn tiền kéo nhau đi counseling.

Ông/bà count nọ vừa gật gù nghe chuyện vừa nhổ râu nhổ tóc (để ý thử coi heng, 10 trự counseling hết 9 trự râu tóc loe ngoe) thỉnh thoảng hỏi dặm vài câu cho có. Rồi thì chỉ ra hai ba bốn con đường cho cái đứa trả tiền nớ suy nghĩ mà chọn giải pháp thíc hạp.
(em VN của Lú hổng tin đám này, em nói vô bổ, tốn tiền tốn giờ mà sẽ hổng đi tới đâu. Chỉ cần bạn bè gia đình support lúc tang gia bối rối vậy mà hơn, em nói vậy hổng phải là không có lý – ôn vàng, double negation ha, nghĩa là nhấn mạnh cho sáng ý)

Vụ counseling ni Lú có làm đôi bận.
Hồi đó người phụ trách mục gỡ rối tơ lòng tờ báo kia mắc kẹt, chíng bà ấy (đúng ra là ông ấy) cũng bị cái ghen sanh giậc phiền hà, rồi Lú gỡ dùm bà và gỡ cái rột. Kế đó bà nhờ Lú trông coi dùm quán cóc trong khi bà đi xa dưỡng thương.
Lú trông một chập thì bị… sa thải. Lý do : Gỡ chi mà tuyền khuyên cắt đường tơ không hà. Cắt thì quá dễ, ai làm hổng đậng, gỡ mới khó nên mới cần cố vấn chớ bộ.

Sau cùng thì… cái người xin ý kiến ấy, tiếng là hỏi ta, nhưng thiệt ra chỉ là để được dịp xả, và tệ hơn nữa, được nghe cái họ thích nghe. Ta nói ý ta, và ý ta dĩ nhiên thường khi khác ý họ nên ta mới… mất job!

Đây là chuyện cố vấn trong nhựt trình, nghĩa là for free thành mới nhiễu sự. Cố vấn trong văn phòng tốn kém bỏ bà, 80-120 đô một giờ, nên rồi người xin cố vấn ngó chừng thiện chí và hiểu biết hơn.

Xui xẻo là… đám cố vấn ni thường là người ngoại quốc, khác hẳn phong tục tập quán, nên trong cách “xử lý” (chời ơi chời… Lú thù chữ ni nhứt hạng) xí lộn, trong cách xử trí vấn đề, lý lẽ bao giờ cũng được kéo lên cao, cao tới độ con tim với theo hổng kịp, và tim nó làm mình làm mẩy, thổn thức ăn vạ.
Có thể đây là một trong những lý do người mình hổng thích counseling, nên label nó là vô bổ chăng?
:idea2:

*

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Đã gửi: Chủ nhật 14/02/16 23:40
bởi Ngoc Han
Chị Lucy anh chị em nhà Nam
Thấy anh chị là người trong cuộc, hiền khô và lịch sự, còn bị ghen "ngược" mới là lạ, nhất là nạn nhân chính là chị, (anh thì đâu có yếu mềm vì phái nữ). Kễ chuyện cho chị và làng xã nghe về vụ ghen thời xa xôi cuả một người quen: "số là sau 75, có người quen sau khi bốc lịch gần 10 năm, ông vượt biên nhiều lần, mà cứ bị bắt lại hoài cuối cùng thì qua được đảo ở Mã Lai, mèn ơi sang đây ông gặp lại người bạn gái thời xa xưa học cùng trường,( ông có vợ và hai con đang còn ở VN lúc này), thế là" tình cũ không rũ cũng tới ", nếu ông không "quá" thành thật đem chuyện này, viết một cái thư dài thòng gửi về cho vợ hỏi ý kiến vợ, chời ơi, hết chiệ....n đuà sao mà làm như vậy, không biết chuyện gì xãy ra sau đó, anh ở đảo không tới một tháng thì phái đoàn Mỹ cho ưu tiên qua Mỹ (anh đã từng sang Mỹ đem các chiến hạm về VN) thế là mối tình cũ chưa giải quyết xong ở đảo, tan hàng, vì ông khai vợ con ở VN (một năm sau thì gia đình đoàn tụ ở Mỹ) sau này hỏi lại, thì anh nói là anh thành thật nên muốn cho vợ anh biết, và lúc ở trên đảo anh "độc thân " , chuyện chấm dứt có hậu, và cô bạn học cuả anh đi về đâu? Có trời mà biết. :dntknw:

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Đã gửi: Thứ hai 15/02/16 03:09
bởi NTL
*

Bác NH. Bữa nay bịnh nên rảng rang tán dóc với bác heng
Bữa qua tướng công được cô Tơ binh, bữa nay lại có bác binh tiếp.
Tật (hay ưu điểm) của cha nội ni là chiều chuộng phụ nữ, nhưng chỉ phụ nữ ngoài đường thôi nha. Bị slogan của chả là “thương cho roi cho vọt” thành vợ nhà thường khi chả phải… a hèm… ép lòng nghiêm khắc cho nên người. Chiều chuộng như ngoài đường sợ sanh hư.

Bác biểu chả hổng yếu mềm vì phái nữ là bác chưa biết đó thôi nha. Lú biết cha ni tỏng tong bác ơi, hồi được em ôm chầm là tim chả rớt xuống tới củ tỉ rồi đó. Nhưng... rồi cứ ỡm ò trăng sao nhấp mồi câu thì chả sẽ chán rồi bỏ cuộc. Bị vậy Lú có nói rồi, mỗi bửa nghe báo cáo tình hình mà ức cái bụng, hổng lẽ phôn dạy dỗ em gái kia "tới cho lẹ bác tài" thì thiệt kỳ cục hổng giống ai.

Nhưng xét cho cùng, cô nọ hổng đáng ghét gì ráo, cũng tại hoàn cảnh đưa đẩy thành hành động thiếu suy xét. Chừ thì cô đang ở Mỹ và nghe nói vẫn cứ bất hạnh triền miên. Những người ấy có lẽ ta cũng nên thương xót và thông cảm dùm họ. Dà đây là nói thiệt từ đáy lòng, bị Lú nghĩ… lúc nớ Lũ cũng có ý đồ lợi dụng!


*

Chuyện ghen vì sở hữu, nghĩa là hổng phải ghen vì yêu của mấy mợ coi chồng y chang… (dám còn thua cả…) gia súc.
Lú nghĩ kiếp trước mấy cha nội ni tạo nghiệp quá nhiều, thành chừ phải trả, trả luôn cả đời đậng kiếp sau may ra mới thấy ánh bình minh.
Nhưng rồi… có thể ở kiếp này, thằng nọ nhờ phước ông bà nên may mắn giữa đường tạo được tí đức, và teng teng teng tèng… nó gập qúi nhơn trong toà soạn.

Mụ qúi nhơn nọ bao giờ cũng cho đám đó một lời khuyên : bỏ của chạy lấy người, làm lợi cuộc đời từ con số không. Vì rằng… sống chỉ một lần. Sống kiểu tự do trong khuôn khổ ấy có lẽ chết thiếu tự do nhưng ngoài khuôn khổ vẫn hơn.
Thà một phút huy hoàng trong độc lập tự chủ, còn hơn buồn le lói trong khuôn khổ suốt trăm năm !

Khuyên được bao nhiêu trự, biến chúng từ vô phước thành hạnh phước thì con số thống kê toà soạn hổng có. Đứa thành công ra đi và đi luôn hổng nghe sequel.
Đứa ra đi hổng đặng (phần nhát sợ tương lai mù mờ, phần tiếc của hổng nỡ buông) chúng biên thơ vào toà báo méc bu phần chúng đã đành, có đứa còn heavy duty sến tới độ lôi bà Bút Trà ra làm chứng dối, rằng đây là lời bà khuyên dạy dụ dỗ nên nó mới… lộn đường đi.
Bà Bút Trà - đang cầm cây bút và uống ly trà lấy sức (thời nẳm chưa có còm piu tưa ha) – thinh không thấy ông chủ báo ghé ngang, ân cần xin lợi cây bút (đã gần cạn mực vì những chuyện vớ vẩn của đám ruồi bu nọ) ông nói mục gỡ rối tơ lòng tới đây xin dẹp tiệm.

Cái đám sở hữu ni nặng tội dzô dzàng, là đầu mối của mọi đau khổ đang diễn ra quanh chúng.
Đây là lý do vì sao Lú binh tên đồng nghiệp của tướng công (thì cái ông có bồ nhí ở VN kể rồi đó) và bị nguyên đám phụ nữ nguýt lườm trong bàn tiệc.
Phải khách quan thì mới công bình được, chớ cứ nhứt định khu khư kết tội một chiều thì thiệt là hổng fair.

*

Hồi ở trong toà tổng giám mục, Lú có đỡ đầu cho một cô VN rửa tội vào đạo để lấy chống. Và trong tập tục lễ nghi công giáo, bổn phận ni rất thiêng liêng nặng nề, phải thay tía má nó trong trọng trách hướng dẫn tinh thần cho nó. Con ni mặt mũi xinh đẹp, nay cũng 50 ngoài rồi nha.
Hồi Lú về thành phố bên này, thỉnh thoảng vợ chồng nó đưa ba đứa con (xấp xỉ tuổi con Lú) tới thăm. Nhưng… thằng nọ than trời như bọng, vì con nọ ghen tới hết thấy đường đi luôn. Còn con kia thì méc bu, răng thằng nọ tánh tình đĩ thoã (nguyên dzăng). Lú biểu thì có sao đâu (nó vẫn trung thành từ đầu gối xuống đó chớ) nhưng con nọ nhứt định hổng chịu.

Kế đó… nghe tin vợ chồng nó sửa soạn ly hôn, tự vì chính con nọ cũng manh nha phản bội. Chuyện phản bội ni tới đâu thì ở xa quá Lú không rõ ngọn ngành, chỉ biết… vợ người ta tới nhà làm dữ, thằng chồng hỏi thì con vợ xác nhận là có. Rồi hai đứa nó mới đi counseling và ở lợi với nhau. Lú nghĩ chắc nó điên vì ghen nên yếu lòng chút đỉnh, chớ nó thiệt sự hổng hề tính cặm sừng chồng

Nhưng ngó chừng định mệnh khe khắc quá.
Để làm hòa, chúng kéo nhau lái xe 18 tiếng đưa 3 đứa con tới thăm nhà, dẫn theo Rebecca, bạn của con gái chúng.
Từ đây chúng kéo lên Toronto ở mấy bửa, xong về lại và tính ở hết cuối tuần (đang dịp Labor day). Chẳng may ra, tuần nớ Lú bận trực hổng rảnh, rồi thằng chồng muốn tướng công dẫn đi streaptese (spelling)

Thời nớ vùng martitime chúng ở, thứ bảy chúa nhựt business còn đóng cửa mần màn thờ phượng kính mến chúa thì sao có loại entertainment kiểu này. Chưa kể là ở thành phố sát bên chỗ Lú, cái code làm việc cũng từ bi hỉ xả chớ hổng nghiêm khắc cho lắm, thành khách khứa nhôn nhịp sang bển. Nó muốn đi thì dẫn cho đi chớ sao, ngó thôi có đui mắt đâu mà sợ.

Vậy chớ con nọ nhứt định dãy nãy la làng. Tướng công mới biểu thôi thì dẫn chồng nó đi coi hát cho qua.
Nhưng… lòng ghen tương làm đầu nó mụ mị, nó hồ nghi bị hai trự đực rựa toa rập đậng qua mặt. Rồi 8 giờ tối, nó bắt chồng con phải lái về. Lú đang ở nhà thương nghe nó phôn chào cái hỡi ơi can ngăn (thong thả nghỉ ngơi chớ mấy ngày nay đi ngược đi xuôi thì sức hẳn phải kiệt) Nhưng con nọ nhứt định hổng nghe, nó nói Lú cứ yên trí bị chúng tới 3 tài xế lận (hai vợ chồng nó và thằng con lớn)

Sáng sớm ra gác về ngủ bù xong xuôi thì tới trưa điện thoại reng, nghe con nọ trong phôn báo tin sét đánh:
Sáng đó lúc còn cách nhà cỡ 150 cây thôi, thằng chồng giao tay lái cho vợ (vì nó và con trai nó đã lái nguyên đêm rồi).
Đám trẻ 4 dứa ngồi sau đang ngủ gà ngủ vịt hổng có seatbelt (spelling)thằng chồng ngồi trước hạ lưng ghế xuống nên seatbelt có đeo cũng thành lỏng lẻo. Nguyên cải xe ấy chỉ mỗi con vợ đang lái xe là seatbelt nghiêm chỉnh nhứt.

Xui cái… con ni chắc là đã quá mệt. Sáng ngày Thanksgiving tháng 9 thời tiết tốt, trên highway xe cộ lại vắng thưa, nên con nọ mở cruzcontrol rồi.. ngủ gục. Có lẽ xe nghiêng và chao đi nên nó tỉnh dậy, và do hốt hoảng, nó đạp thắng gấp, thế là cái xe turn-o nhiều vòng và lật.

Hậu quả ;
- Thằng chồng lúc lắc trên ghế, commotion nặng, tay trái bị kiếng xe bể cắt đứt cơ cùi chỏ.
- Thằng con lớn cũng commotion và bị kiếng cắt đứt một lỗ tai gẫy thêm cái xương đùi..
- Đứa con gái bị vằng lên trần xe rồi rớt xuống, commotion và hịp fracture.
- Thằng út (13 tuổi) bị văng ra ngoài xe tới cả chục thước, chấn thương sọ não và chảy máu nội tạng nặng nên (có thể…) chết ngay.
- Con Rebecca (16 tuồi) cũng bị văng ra đường, phía sau xe, nó rên rỉ và chết khi toán cứu thương tới.
- Đặc biệt, vợ nó, con đỡ đầu của Lú không hề hấn chi, chỉ duy nhứt một vết bầm nơi má trái.

Có lẽ số tuị nó đã cùng tận, nên highway sáng ngày lễ ít người qua lợi, mà thời nớ cellphone chưa có. Mãi tới khi có người tới trạm diện thoại báo được police và rồi 3-4 xe cứu thương bí bo từ thành phố gần nhứt chạy ra thì hai đứa trẻ đã chết.

Lú nghe tin lấy máy bay đi liền. Vào nhà thương thì hay thằng nọ mới được đưa vào bịnh viện khoan sọ decompression, và nối lại cái cánh tay đứt, tiên liệu cái đầu và cánh tay kia thì phải chờ. Mà ngó rồi… khốn khổ chưa buông tha gia đình ấy, vừa ra khỏi phòng mổ thì thằng nọ lại bị heart attack, rồi người ta buộc phải làm induced-coma để tim nó nghỉ ngơi.

Đám ma thằng út vừa xong thì trờ qua đưa đám con Rebecca. Tội nghiệp, nhà nó nghèo chỉ có hai cha con với nhau, nó là đôi mắt của ông vì ông bị mù, rồi có lẽ vì lòng thương xót nên nó được tháp tùng gia đình bạn đi chơi. Nào có ngờ đi luôn vào chỗ chết ! Lú tới thăm, thấy ông quờ quạng một mình rồi rơi nước mắt.

Chôn cất con xong xuôi mà thằng nọ còn hổng hay con chết nữa lận, rồi cũng có được yên đâu.
Con nọ vào nhà thương làm ùm, ghen với team điều trị, từ y tá y công, sang luôn tới physio, ergo, orthotherapist.. Tới độ bịnh viện kêu sang Lú phân trần, việc cấm cửa không cho vợ nó héo lánh tới bịnh viện nữa. Chưa kể là gia đình thằng nọ làm dữ, hổ nghi con ni giàn cảnh giết chồng đậng lãnh bảo hiểm !

Rồi sao nữa hở ?
Thằng ni bị liệt luôn cánh tay phải (nó làm IT thành cũng hổng tới nỗi) xong về nhà mà vẫn hổng yên. Con kia dọn ra và nhứt định đòi ly dị, nhưng thằng nọ một mực lắc, nại lý do vợ nó đang depressed nên hàm hồ, với lại… a hèm… sự gì thiên chúa kết hợp, loài người hổng thể phân chia.
Nhưng trên nguyên tắc, ly thân 1 năm thì buộc phải xé hôn thú, hổng chịu cũng thây kệ.

Nghe tiếp nè nha..
Hôn thú xé rồi, nhưng con nọ vẫn giữ chìa khóa nhà, thỉnh thoảng trờ về ngủ với chồng một hai đêm rồi lại ra tiếp. Thằng ni quen ai (hay bị tưởng là quen ai) thì vợ nó tìm gâp người ta mà áp đảo tinh thần.
Lú khuyên nó nên thay hết ổ khóa và báo police, rồi mới yên.

Có một dạo chắc đã thấm đòn, con nọ đề nghị về ở lợi, thằng này phôn hỏi ý má vợ đỡ đầu (là Lú heng).
Lú nói trừ phi nó chịu đựng được và sẵn sàng chịu tiếp, còn như vì lòng thương hại thì cứ nên giữ tình trạng nhập nhằng như hiện tại. Nó phải thương nó trước tiên.

Thời gian sau thằng nọ hết còn kiên nhẫn, đệ đơn vào toà tổng giám mục xin hủy phép hôn phối, Lú phải xuống gập cha Belanger làm nhơn chứng ,để hạp thức hóa công việc cho cái thằng đáng thương nọ.
Năm ngoái nó email báo tin, về VN lập gia đình với một em có tên là Cindy, gái quê miệt lục tỉnh.
Lú dặn hờ nó kỳ này đừng kéo nhau ra nhà thờ chi nữa, sơ Ngô sẽ thay mặt chúa mà chúc phước cho đôi trẻ.
Hổng biết rồi chúng có hạnh phúc không nữa lận ?


*

Chắc đó giờ chuyện ghen ta nghe đã nhiều. Hổng cái ghen nào giống cái ghen nào ráo. Nhưng chung qui, ghen đúng ghen sai chi cũng là vì cái đứa ghen ấy thiếu tự tin, không biết rõ giá trị của chính mình, rồi khắc khoải ưu tư nhì nhằng tốn thì giờ bộvđội, thay vì giải quyết gọn một lần, để còn tính tiếp việc bản thân.

Vì rằng… người ta chỉ và nên giữ kẻ muốn ở, cái đứa muốn đi ta soạn hoa ly cho chúng gọn lẹ đi luôn.
Nếu hổng vì thương mình thì cũng nên thương nó làm phước : Ở với ta nó kém vui nên mới ngó ngược ngó xuôi.
Còn bằng như ngược xuôi vốn sẵn tánh trời, và tánh ni ta không thể dung hạp nổi, thì ta còn nên đưa nó đi cho lẹ nữa. Tánh trời cho là tánh lâu dài, dám khi phin cà phê đóng chấu không còn lọc nổi, mà cái tành nọ vẫn sống nhăn răng. Gánh vác nó chỉ tổ thiệt thân mình !
:wink2:

*

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Đã gửi: Thứ hai 15/02/16 04:57
bởi Hoàng Vân
          

.. :flower: ..

          

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Đã gửi: Thứ hai 15/02/16 10:04
bởi nắng thủy tinh
Vẫn xin một góc nghe chuyện đều đều.:kssflwr: ... Ba ngày này, tự dưng N. cũng được nghe nhiều mảnh chuyện đời, chuyện nhân gian, chuyện trần gian ...nói hoài cũng không hết.

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Đã gửi: Thứ hai 15/02/16 10:48
bởi Bạch Vân
          

đung' ha Nắng, chuyện bạn Nghi, rồi chuyện con gái đỡ đầu chị Lú những chuyện éo le như tiểu thuyết mà lại là chuyện thật ngoài đời ,anh T và ông chồng con gai' đỡ đầu chị Lú giống như đang phải trả nợ từ kiếp trước .

Ôi đời là bể khổ tình là dây thun, cột hoài thì nó bung !

Nhân chị Lú nhắc đi BS tâm lý, em cũng có suy nghĩ giống Nghi, không tin vào bác sĩ tâm lý, mình không tự cứu mình thì chả ai giúp được mình :giggles:

          

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Đã gửi: Thứ hai 15/02/16 11:22
bởi
Tổng chào làng xã

Hôm kia em có lân la vào nhà chị đọc một lèo mấy bài ghen hấp dẫn bèn nảy ra ý kiến ý cò, viết xong thì chạy qua cháu cưng để khoe hình tiếp, nhân tiện xoá đi mấy cái hình cũ, vì hình cháu em chỉ định chia sẻ với nhà Nam vài hôm nhà Nam coi xong thì đem dẹp đăng hình mới , xong rồi thì phát hiện ra hình cũ không xoá được, thử hai ba bận chúng cứ y nguyên đó mà cũng kg chỉnh sửa được , em bèn ngược về nhà chị thử thì a ha cái post lẹ làng biến mất, bị vì mình ỷ y là nó kg thể xoá nên đâu có copy lại, thế là ngẫn tò te đi pm hỏi ông già làng, lúc nhận được phúc đáp mới hay nhà ta có luật riêng há, điều luật còn trong email hôm qua chưa nhớ hết chỉ biết là sửa đổi hay xoá bài là có kỳ hạn chứ kg phải muốn xoá lúc nào là xoá “heng” chữ này học của chị nè ☺ , vậy là xong, mần mò mở cái bếp kê xong cái bàn là phải đi chạy việc, hôm nay trở về nhà Nam lang thang vô mới biết chị đã đọc rồi vậy cũng may chứ biểu ngồi viết lại thì ý đã mất tiêu rồi
Hahaha may nhưng mà rủi hé, bài viết ca ngợi chiến thuật ghen tinh vi của chị lại bị anh Ngô đọc thấy và hoan hỉ sắm ngay vào vai nạn nhân vô tội, mà kể ra thì tuy kg phải vô tội thiệt nhưng em thấy ảnh cũng đáng thương, chuyện mấy chục năm giờ nhắc lại vẫn còn hồi hộp chờ phán quan và mấy bồi thẩm đoàn ( là em với anh NH hé) xá án :lo5:

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Đã gửi: Thứ hai 15/02/16 11:33
bởi nắng thủy tinh
Hihi đọc Tơ viết dzui quá. Tắt máy rổi còn kiếm ipad gõ á :rotfl: . Vậy là N. cũng mất một màn rùi, uổng thiệt :wink2:

Re: Sổ Tay Mười bảy-Mười Ba

Đã gửi: Thứ hai 15/02/16 11:36
bởi Vịnh Nghi
Bạch Vân đã viết:Nhân chị Lú nhắc đi BS tâm lý, em cũng có suy nghĩ giống Nghi, không tin vào bác sĩ tâm lý, mình không tự cứu mình thì chả ai giúp được mình :giggles:

:lo5:

NTL đã viết:*

Xui xẻo là… đám cố vấn ni thường là người ngoại quốc, khác hẳn phong tục tập quán, nên trong cách “xử lý” (chời ơi chời… Lú thù chữ ni nhứt hạng) xí lộn, trong cách xử trí vấn đề, lý lẽ bao giờ cũng được kéo lên cao, cao tới độ con tim với theo hổng kịp, và tim nó làm mình làm mẩy, thổn thức ăn vạ.
Có thể đây là một trong những lý do người mình hổng thích counseling, nên label nó là vô bổ chăng?
:idea2:


Theo Nghi, nói khác phong tục tập quán thì có vẻ hơi bao quát, hẹp lại một chút thì thói quen, backgrounds, cách suy nghĩ, ứng xử, v...v...của người VN mình và người phương tây quá khác nhau là một vài lý do mà Nghi nghĩ counseling sẽ chẳng dẫn tới đâu. Hơn nữa đi counseling, Nghi cứ thấy nó như là một cuộc buôn bán, đổi chác, tiền trao cháo múc vậy, trong khi đương sự chỉ cần một người thông cảm, thấu hiểu và chịu lắng nghe mình giải toả ưu phiền, cho những lời khuyên chân thành, đúng đắn, nếu có thể. Nhưng đó chỉ là cách nhìn và nghĩ phiến diện của Nghi thôi, nói tào lao ở đây là để nhà mình cùng 'nghiên cứu' nghe chơi, chớ Nghi chưa bao giờ 'thử' đi counseling nên (thật ra) cũng chẳng biết gì mà 'phán'.

Một điều Nghi nghĩ thấy rất đáng ngại nữa là, thông thường, gặp bác sĩ rồi thì hay....được/bị uống thuốc. Mà những loại thuốc về tâm lý, Nghi thấy gây nhiều...di hại thêm về tâm lý về lâu về dài, nhất là một khi đã bị lậm thuốc......

Nói là nói vậy thôi, chớ đến một lúc, khi mình hay người thân yêu của mình thấy không có cách nào để giúp được mình, thì chỉ còn cách phải đến gặp bác sĩ để hy vọng thoát ra khỏi tình thế nguy ngập trước, rồi sau đó mới tính tiếp......

Nghi đồng ý với chị Lú-xì, chỉ nên giữ kẻ muốn ở, còn kẻ hăm he muốn đi, hay đã manh nha chân trong chân ngoài, thì a-lê, cấp chiếu khán hạng nhất cho đi sớm, đỡ phiền nhà nước! :yes3: