lúc ấy, lúc OKH nửa mê nửa tỉnh, như chìm vào cõi mộng giữa những lời ca như này:
“mưa thu lạnh lẽo hôn lên song cửa sổ
mặc người đời căm hận phỉ báng
ta lấy buồn đau đổi lấy cuồng si
….
liệu đó có phải ánh sáng của chúng ta
hận vì gặp gỡ muộn màng…
chẳng muốn lãng phí bốn mùa hoa
….
cho dù núi sông cách trở
có người là có ta….”
thì, CTT đến. OKH bỗng choàng tỉnh bởi một luồng ánh sáng lạ kỳ ánh lên từ CTT, mê man nói “có ánh sáng trên người huynh, để ta bắt thử”, rồi đưa tay ra cố ôm lấy vòm sáng thần bí đó. CTT đứng lặng nhìn người tri kỷ mơ trong mộng.
OKH, vì số phận đẩy đưa thành một đại ma đầu sống trong bóng tối địa ngục đầy hận thù và tội lỗi, luôn mong mỏi tìm về nơi sáng láng tràn đầy tình yêu lương thiện. CTT xuất hiện trên bước đường giang hồ của Khách Hành như một tia sáng le lói yếu ớt nhưng đủ sức đưa Hành về cõi nhân gian.
và, trong scence này, đạo diễn cho OKH diễn xuất giấc mơ ấy của chàng.
(Nắng ơi, hy vọng là ty đoán đúng ý của đạo diễn

.)
p.s.
* Ôi, ty mê mệt bàn tay Cung Tuấn: đẹp quá. nếu đừng có vụ “hãm hại”, thì Cung Tuấn sẽ là một “nam thần” trong lòng ty lục cô cô

. Nắng tinh tế lắm chứ hổng phải “soi”

.
* vì ty thích cô gái ấy lắm N


.